Chương trước
Chương sau
Tử Huyên cười lạnh, nói:

- Chỉ là đáng tiếc, vô luận là thiên đạo hay Tà Đế cũng không phải tùy ý cho Chúng Thần Chi Thần tùy tiện sắp đặt.

- Việc này thì chưa chắc, ta nói rồi, kỳ thật tới bây giờ ta vẫn không hiểu rõ.

Thần Dạ nhướng mày nói:

- Chúng Thần Chi Thần có thể sống đến bây giờ, nghe ý tứ của Tà Đế là hắn sớm đáng chết, nhưng vẫn không chết, điều này đã nói rõ người này có chỗ phi phàm, nhưng ta không rõ vì sao Tà Đế không lấy Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, là bởi vì không lấy được, mà Chúng Thần Chi Thần vì sao lại không đi lấy!

- Vì sao bọn hắn phải lấy?

Tử Huyên hỏi:

- Hắn bởi vì hận tuyển chọn thiên đạo, mà Thiên Địa Hồng Hoang Tháp chỉ ở trong tay huynh mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất, nếu hắn lấy chẳng phải sẽ phá hủy kế hoạch của thiên đạo.

Thần Dạ khoát tay, nói:

- Không đơn giản như vậy, dù Chúng Thần Chi Thần lựa chọn thiên đạo, nhưng giữa đôi bên không phải một lòng, nếu nắm giữ Thiên Địa Hồng Hoang Tháp ít nhất hắn sẽ có tư cách đàm phán điều kiện với thiên đạo.

- Còn nữa…

Thần Dạ nói:

- Tử Huyên, muội cảm thấy được trong lòng Chúng Thần Chi Thần sẽ có dã tâm, ân, là dã tâm giống như Tà Đế?

Tử Huyên không khỏi cả kinh, nói:

- Muội đã xem nhẹ vấn đề này, chỉ nhìn thấy Chúng Thần Chi Thần bị Tà Đế áp chế, nhưng lại không suy nghĩ tới điều đó.

Thần Dạ cười nói:

- Nếu Chúng Thần Chi Thần cũng có dã tâm, vậy vấn đề lớn nhất bây giờ chính là phải làm sao kích bại hắn, hơn nữa giết hắn.

Ấn đường Tử Huyên căng thẳng, Thần Dạ nói chính là đối phó Chúng Thần Chi Thần mà không phải Tà Đế.

- Hủy đi Chúng Thần Chi Mộ sẽ đả kích Chúng Thần Chi Thần, có thể làm cho hắn biến thành lưu lạc, nhưng mà Thần Dạ, dù là như vậy nếu hắn còn muốn chạy, chúng ta vẫn không đủ khả năng lưu lại, còn nữa, nếu hắn trả thù chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

- Phải, đây chính là chỗ mà ta đau đầu, vừa rồi ta đang suy nghĩ muốn hay không hợp tác với Tà Đế một lần.

Thần Dạ nói xong cũng bật cười thất thanh.

- Nhưng Tà Đế chắc sẽ không hợp tác với ta giết Chúng Thần Chi Thần, đối với hắn mà nói người kia chính là công cụ ép buộc ta tốt nhất…

Thần Dạ đau đầu cười nói.

- Thần Dạ, mẹ có nói nếu huynh có điều gì không hiểu rõ, huynh có thể đi vào Cổ Đế Điện nhìn xem, nói không chừng có thể tìm được đáp án.

- Cổ Đế Điện…

Thần Dạ nỉ non một câu, giống như lần đầu tiên mới nghe được, sau đó bất giác gật đầu.

- Tử Huyên, ta có thể cần bế quan một lát, muội ra ngoài an bài một chút.

Nháy mắt sau Thần Dạ liền hạ quyết định.

- Huynh thật sự muốn làm như vậy?

Nghe vậy Thần Dạ cười nói:

- Thà phụ người trong thiên hạ cũng sẽ không phụ muội!

- Được.

Tử Huyên quả quyết:

- Nếu như vậy con đường kế tiếp muội sẽ cùng đi với huynh.

- Nếu muội không đi cùng ta thì ta làm sao có thể đi tiếp đây?

Thần Dạ cười cười, thân ảnh chợt biến mất, mà sau khi hắn rời đi uy lực kết giới càng thêm cường đại.

Tử Huyên cũng cười, nháy mắt rời khỏi phòng.

Cổ Đế Điện.

Hiện tại Cổ Đế Điện đã sớm khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong ngày trước.

Phóng mắt nhìn không gian bên trong, đã không còn vẻ hoang vắng ngày xưa, bộ dáng đổ nát ngày trước cũng đã biến mất.

Không gian giống như chân thật, dãy núi liên miên không dứt, non xanh nước biếc mênh mông, làm cho người ta cảm giác vô cùng sống động.

Thân ảnh Thần Dạ vừa đi vào cả thiên địa như run rẩy lên nghênh đón chủ nhân tiến đến.

Giờ phút này ánh mắt Thần Dạ chợt lóe, hắn cảm ứng được một cỗ khí tức xuất hiện trong cảm giác lực của hắn.

Thần Dạ nhíu mày, sau đó giãn ra, hắn chậm rãi đi tới phía trước.

Khi Thần Dạ đi tới cung điện, trong mắt chính là quảng trường thật lớn, pho tượng Cổ Đế sừng sững vô cùng sống động.

Thần Dạ đứng đối diện pho tượng một lúc, chợt thở dài nói:

- Cổ Đế tiền bối, khi ngươi còn sống ung dung tự tại, cao cao tại thượng trên thế gian, có lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến mình kỳ thật chỉ là một quân cờ mà thôi đi!

- Nhưng ngươi vẫn làm cho ta kính nể, không vì điều gì khác, cũng bởi vì ngươi thiếu chút nữa có thể nhảy thoát khỏi bàn cờ.

- Con đường của ngươi cùng ta đã bất đồng, cho nên xin tha thứ sự lựa chọn của ta là khác hẳn.

Nhìn pho tượng Cổ Đế thật lâu sau, Thần Dạ chậm rãi quỳ xuống nói:

- Có lẽ…có lẽ đây là lần cuối cùng ta tiến vào Cổ Đế Điện, sư tôn, từ nay về sau đệ tử xin từ biệt, nếu như có một ngày đệ tử có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngài tái hiện thế gian.

Nói xong Thần Dạ lập tức đứng dậy, bước chân vừa động đã nhanh như chớp lướt vào cung điện thật lớn sau quảng trường.

Thần Dạ chưa từng đi qua tầng thứ ba trong Cổ Đế Điện, tin tưởng hết thảy bí mật cùng phương pháp giải quyết nguy cơ mà mẫu thân hắn đã nói nên nằm tại nơi này.

Xuyên qua hành lang thật dài, đại môn đi vào tầng thứ ba nằm ngay trước mắt.

- Chủ nhân.

Đang lúc Thần Dạ định đẩy ra đại môn tiến vào tầng thứ ba, Thiên Đao lướt ra xoay quanh trước người hắn, thanh âm mang theo vài phần run rẩy nói:

- Chủ nhân, thật xin lỗi.

Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện mới sinh ra đã mang sứ mạng tiêu diệt Tà Đế.

Sứ mạng này không khác gì với suy nghĩ của Thần Dạ, mặc dù là vậy Thần Dạ cũng không phản đối, cho dù Tà Đế cũng không thể xem là người xấu nhưng lập trường giữa song phương khác nhau, nếu Tà Đế vẫn khăng khăng làm theo ý mình, Thần Dạ cũng phải liều mạng với hắn.

Nhưng có lẽ chính cả Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện cũng không biết muốn chiến thắng Tà Đế thì phải dựa vào Hỗn Độn lực, mà trên thế gian này có được lực lượng kia ngoại trừ ba đại thần vật chỉ có Linh nhi cùng Tử Huyên mà thôi.

Vì hoàn thành sứ mạng Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện không tiếc hi sinh bản thân, nhưng sinh mạng của Linh nhi cùng Tử Huyên lại có ai dám đi lấy?

Im lặng một lát Thần Dạ cười nói:

- Không trách các ngươi, thật sự không trách, cái gọi là sứ mạng thật sự không phải do chính các ngươi muốn đi làm, mà chỉ là bị người áp đặt, các ngươi không thể tự làm chủ cho nên ta không trách các ngươi.

Nói đến cùng Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện chỉ là công cụ mà thôi, Thần Dạ cũng không ngu xuẩn tùy tiện đi trách móc bọn hắn.

Nghe được Thần Dạ nói như vậy, Đao Linh tựa hồ bình tĩnh hơn một chút, hắn biết Thần Dạ không nói dối, ít nhất là với hắn cùng Cổ Đế Điện, nhưng thanh âm của hắn vẫn có chút run rẩy:

- Rốt cục Tà Đế là người thế nào chúng ta cũng không rõ ràng, chúng ta chỉ biết sau khi mình xuất hiện nhiệm vụ duy nhất là tru diệt Tà Đế. Nhưng có rất nhiều chuyện trước đó chúng ta cũng không nói cho ngươi biết…

- Hiện tại đã biết cũng không tính là muộn, ngươi cùng Cổ Đế Điện không cần tự trách, nếu không có các ngươi cho dù ta có bản thể Thiên Địa Hồng Hoang Tháp trong người cũng không thể khôi phục căn cơ võ đạo, cho nên sẽ không khả năng đi tới ngày hôm nay, cho nên ta không oán trách các ngươi, cũng đừng nên tự trách mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.