Chương trước
Chương sau
Hiển nhiên thi triển như vậy đối với Thần Dạ cùng bản mệnh hồn phách mà nói chính là thương tổn thật lớn.

Bất quá may là thương tổn mà bọn họ nhận lấy rồi, hai đạo lưu tinh bay đi cực nhanh kia cũng là trong nháy mắt đụng nhau, ở trong tiếng nổ vang kinh thiên động địa rốt cuộc liền bắt đầu chậm rãi tương dung.

Nơi xa, bốn đại cao thủ khác của Tà Đế điện rốt cuộc có phản ứng, trong ánh mắt nhìn về phía Thần Dạ đều là có quang mang khác thường của riêng mình đang lóe lên, đó là để ý, cũng là kiêng kỵ.

Phàm là võ giả, chỗ nào cũng có thể bị thương, nếu như muốn chết vậy cũng có thể chết, nhưng nm nếu là bị thương, nguy hại đối với tự thân căn bản không cách nào dùng ngôn ngữ đến hình dung.

Thần Dạ lại không tiếc hồn phách bị thương, quyết đoán như vậy để cho người ta phải khiếp sợ, cho dù hắn có Hồn biến, bản mệnh hồn phách sẽ tự hành khôi phục, nhưng hành động như thế cũng là hành động tự hại mình.

Một chi lợi tiễn sau khi tương dung kia mặt ngoài nhìn như bình thản không có gì lạ, liền là thanh mang lóe ra cũng giống như ánh sáng đom đóm, cũng không sáng ngời, cũng không có bất kỳ bá đạo cho tới khí tức cường đại nào tản mát ra.

Song sau khi chi lợi tiễn này cùng với tà khí ngập trời kia va chạm vào nhau, đám người Trạc Ly rốt cuộc nhìn thấy tà khí mới vừa rồi thế như chẻ tre cuối cùng vào giờ khắc này xu thế đi tới đã bị ngăn cản lại.

Vẻ vui mừng nhanh chóng hiện lên trong lòng đám người Trạc Ly, mà những người đi theo Liễu chi nhất tộc kia, từng người bị chấn động, phảng phất ngay cả hô hấp đều dừng lại.

Sự cường đại của Thiên Huyền cao thủ không cho bất luận kẻ nào tới chất vấn, Tà Đế điện tuy có lòng muốn nhanh trừ đi Thần Dạ, nhưng xuất thủ của Tà Cuồng, tất cả mọi người đều nhìn ra là tùy ý vô cùng.

Chính là cử chỉ tùy ý này liền làm cho Thần Dạ đem hết toàn lực, không tiếc thương tổn tới bản mệnh hồn phách tự thân tới ứng đối, mọi người ở phía dưới tự nhận, nếu đổi thành bọn hắn chỉ sợ hiện tại đã sớm bị đánh chết.

Thiên Huyền cao thủ, đây chính là tồn tại cường đại nhất ở trong phiến thiên địa này.

Song, đối mặt với tiến công tùy ý của Tà Cuồng, Thần Dạ mặc dù cực kỳ chật vật, thậm chí hành động làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng thủy chung đến cuối cùng, một kích kia của Tà Cuồng đã bị hắn ngăn chặn lại.

Mặc dù nói đó cũng không phải là một thức cường đại nhất của Tà Cuồng, hơn nữa một kích kia bị ngăn cản được cũng không thể đại biểu là chân chính hóa giải rồi, nhưng trong lòng mọi người biết rõ, tu vi của Thần Dạ chỉ có cảnh giới Thánh Huyền nhị trọng!

Nếu như trước khi không nhìn thấy một màn này, có người nói võ giả cảnh giới Thánh Huyền nhị trọng có thể ngăn cản được một kích của cao thủ Thiên huyền, lời này sẽ bị vô số người xem đó là hài hước, đây căn bản là chuyện không thể nào.

Nhưng mà chuyện không thể nào ở hôm nay rõ ràng đập vào trong mắt của mọi người ở chỗ này.

Tà Cuồng không thể nghi ngờ là rất đáng sợ, chỉ là tựa hồ Thần Dạ lộ ra vẻ càng thêm đáng sợ!

Đợi một thời gian, theo tu vi của hắn không ngừng tinh tiến, Thần Dạ sẽ vượt xa bất kỳ một cao thủ Thiên Huyền ở chỗ này, phần tiềm lực này từng có rất nhiều người đều không tin, hôm nay cũng là để cho mọi người rại đây đều rất tin tưởng không nghi ngờ.

Những người cùng nhau theo Hải Huyền Thanh mà đến kia rốt cuộc không có nửa phần dị nghị khi gia nhập Dạ Minh, bọn họ cam tâm tình nguyện cảm thấy vinh hạnh vô cùng, mà những cao thủ đi theo Liễu chi nhất tộc tới chỗ này lại là sắc mặt của mọi người trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Giờ phút này bọn họ rốt cuộc biết được đắc tội với Dạ Minh nhưng thật ra là một chuyện vô cùng đáng sợ, nếu có lựa chọn, tình nguyện đi đắc tội Thiên, Liễu nhị tộc cũng không muốn cùng Dạ Minh kết làm một điểm thù địch.

- Thật đúng là lợi hại a, không nghĩ tới cái này đều có thể bị ngươi ngăn chặn lại!

Nhìn ở dưới thanh mang kia nhàn nhàn lóe lên, tà khí tự thân bị ngăn cản, chỗ sâu con ngươi của Tà Cuồng có vẻ lăng lệ lặng lẽ phù hiện mà ra, lấy tu vi cảnh giới Thánh Huyền liền có thể làm được đến trinfhd dộ như vậy, nếu là một ngày kia để cho hắn đạt tới cảnh giới Thiên Huyền, vậy trong Tà Đế điện còn có bao nhiêu người có thể xứng trở thành đối thủ của hắn?

Ít nhất đến khi đó chính mình tuyệt đối không phải là một người trong đó!

Lăng lệ phát ra càng trở nên nồng đậm, hai tay của Tà Cuồng cũng là từ trong tay áo chậm rãi lộ ra, hắn lạnh lùng quát lên:

- Phiền toái cho chúng ta lưu lại lần này liền đem nó giải quyết triệt để đi!

Lời vừa rơi xuống, tà khí càng thêm ngập trời, trong nháy mắt về sau, phương viên ngàn dặm tất cả đều là bị tà khí bao phủ, năng lượng rung động đáng sợ một lớp cao hơn một lớp, giống như là thủy triều đột kích.

- Răng rắc!

Tiếng vang rất nhỏ xuất hiện, thanh sắc quang mang cùng tà khí kia giằng co không dứt rốt cuộc liền giống như lửa của đèn cầy bị gió nhẹ nhàng dập tắt.

Cùng lúc đó thân hình Thần Dạ lần nữa run lên, lại là một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, ngay tiếp theo bản mệnh hồn phách kia cũng là lại một lần nữa bị thương, thân ảnh ngưng thực vào thời khắc này trở nên cực kỳ hư ảo.

- Bản mệnh hồn phách, không sao chứ?

Thần Dạ ngoắc tay, đem bản mệnh hồn phách thu lại, mặc dù có Hồn biến, hắn có thể không cần giống như thường nhân là quá cố kỵ hồn phách bị thương hay không, chỉ khi nào quá nghiêm trọng, đối với con đường phía trước của Hồn biến cũng sẽ sinh ra trở ngại thật lớn.

- Bổn tôn yên tâm, ta là cảnh giới Đăng Đường, không phải là người khác đủ khả năng hiểu rõ, cho dù là cao thủ Thiên Huyền tên Tà Cuồng kia cũng là như vậy, huống chi hiện tại ta đây cùng với hồn phách của tất cả những người có Hồn biến trước kia đã là có khác nhau rất lớn.

Bản mệnh hồn phách hơi có chút thoải mái nói.

Bất đồng ở chỗ nào, Thần Dạ tự nhiên là rất rõ ràng, một chuyến Táng Hồn sơn mạch mặc dù so với người khác thì lãng phí một chút thời gian, nhưng đại lượng năng lượng hồn phách hút vào để cho tu vi tự thân của bản mệnh hồn phách cũng xảy ra thay đổi long trời lở đất, đủ loại tế ngộ tạo thành Hồn biến đạt cảnh giới Đăng Đường như hôm nay, đồng thời cũng khiến cho bản mệnh hồn phách càng thêm bất đồng với người khác.

- Vậy thì tốt, kế tiếp mới là sinh tử đại chiến chân chính!

Thần Dạ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chợt nhìn về phía xa.

Ở dưới bao phủ của tà khí này, mỗi một người bao gồm Tử Huyên, hai đại Thiên Huyền cao thủ Hải Huyền Thanh, Mục Tử Mão đang ở trong địa chiến kia cũng là cảm giác được một cỗ sợ hãi âm thầm hiện lên ở trong lòng.

- Thần Dạ!

Tử Huyên tức giận không thôi, hai tay mảnh khảnh rung động, tử hạt sắc quang trụ giống như điện xuyên thủng hư không, hung hăng bắn về phía Mục Tử Mão, ở lúc ép người này thối lui về phía sau, đồng thời nàng mượn lấy lực lượng của Thiên Địa Hồng Hoang tháp, thân ảnh giống như điện nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh Thần Dạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.