Chương trước
Chương sau
Đỉnh của cả thánh sơn, mọi người cũng là không nhịn được đối với hai người Liễu Tông Thần lướt qua ánh mắt khinh thường, mặc dù song phương đối địch nhưng Tử Huyên dù gì cũng là Dạ Minh chi chủ, bất kính lớn như thế để cho người ta đối với phẩm hạnh của Thiên, Liễu nhị tộc có khinh thường cực kỳ.

Cho dù là người của đồng tộc bọn họ giờ phút này cũng là xem thường nhìn hai người Liễu Tông Thần, làm như vậy thật là để cho người ta nhạo báng rồi.

Chuyện này truyền ra ngoài, ngày sau người nào còn sẽ có tuyệt đối tôn kính đối với Liễu chi nhất tộc.

Tôn kính cũng không quá quan trọng, mấu chốt là thuộc hạ của thế lực Liễu chi nhất tộc chỉ sợ cũng từ đó mà dần dần rời xa.

Bởi vì tôn người trước tôn mình, vô luận như thế nào, người đi tới chỗ này đều là đáp ứng lời mời mà đến, cho dù là địch nhân, trước tiên cũng là khách nhân.

Ngay cả khách nhân để có thể không được tôn trọng, bọn họ thân là người dưới trướng càng thêm không thể nào nhận được tôn trọng, như thế người nào còn sẽ chân tâm thật ý mà bán mạng.

Sắc mặt của Liễu Triêu Dương cũng là xanh mét một mảnh, bất quá cũng không nói thêm cái gì, mặt mũi đã mất hết rồi, sẽ không để ý mà ném thêm một chút, chỉ cần đem Dạ Minh nhổ tận gốc, những mặt mũi bị ném đi này cũng không coi là cái gì.

Ngày sau vẫn đứng vững ở trên đỉnh thế gian này, những người đó mặc dù sẽ không chân tâm thật ý, tuy nhiên sẽ dùng thái độ giống nhau đến làm việc cho Liễu chi nhất tộc.

Huống chi so sánh với mặt mũi, Liễu Tông Thần nếu như trừ hết tâm ma, một lần nữa có tu vi cùng thực lực trước kia, đối với Liễu chi nhất tộc mà nói là thiên đại hảo sự.

Một cao thủ cập bậc Thánh Huyền, cho dù là ở trong thế lực siêu cấp cũng là tồn tại không thể thiếu.

- Liễu Tông Thần, Thiên Nguyên, nếu các ngươi cứ vô lễ như vậy mà nói, ta không ngần ngại thay mặt Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ thanh lý môn hộ rồi

Ánh mắt của Đế Thích Thiên hơi hơi lạnh lại, nói.

Lời nói truyền ra, Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên nhất thời thân thể co lại, hai vị này muốn động thủ, hiện tại sợ rằng không người nào giữ được bọn hắn.

- Đế huynh, ngươi đừng nóng giận, hay người họ đều chỉ là váng đầu, không có ác ý gì.

Liễu Triêu Dương cùng với một vị cao thủ Thiên Huyền trong Thiên chi nhất tộc vội vàng cười nói.

Ngay cả tiện nhân đều mở miệng mắng rồi, lại không có ác ý, Đế Thích Thiên không khỏi lắc đầu cười lạnh một tiếng, hắn đã có thể kết luận ở trong thiên địa này từ nay về sau nhưng có thể không còn cái danh hiệu tứ đại siêu cấp thế lực nữa rồi.

May là thật sớm lúc trước, Đế Hiểu Giang cũng đã vì Đế chi nhất tộc mà kết một phần thiện duyên, mà Mộc Nguyên Thần càng thêm may mắn, năm đó ở Dạ Minh, bọn họ cũng không nói chuyện lung tung.

Bằng không, trong tương lai, tứ đại siêu cấp thế lực đều sẽ xui xẻo.

Một tràng trò vui hôm nay mặc dù rất nhiều người đều thấy rõ, nhưng là Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần tin tưởng có thể để cho Dạ Minh có uy thế như vậy, Dạ Minh chi chủ tuyệt đối không phải là người ngu dốt, càng thêm không phải là người vọng động.

Nàng dám đáp ứng tràng khiêu chiến này, như vậy liền tất nhiên có nắm chắc chiến thắng, nếu không cho dù là dựa vào người thừa kế của Huyền Đế bệ hạ đến hóa giải lần nguy cơ này, ở bên trong thế gian, danh tiếng của Dạ Minh cũng không còn.

Thanh danh này nghe đến rất hư vô mờ mịt, nhưng có lúc thật sự là rất trọng yếu.

Cho nên lấy khả năng của Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần, vào thời khắc này cũng nhịn không được vì hai tộc mình mà cảm thấy may mắn.

- Quản tốt người của các ngươi, phải biết rằng nếu như mất thể diện, không chỉ riêng là một nhà hai nhà các ngươi.

Mộc Nguyên Thần chợt lạnh lùng nói, đã quyết định muốn cùng Dạ Minh quan hệ tốt, từ lúc này ra mặt liền càng tốt hơn.

Trong tuyết đưa than trên xa so với dệt hoa trên gấm!

- Mộc huynh yên tâm, sẽ không có lần sau!

Liễu Triêu Dương mỉm cười đáp, sau đó nhìn về phía Tử Huyên nói:

- Tử minh chủ, trận chiến này ngươi tiếp hay là không tiếp?

- Tự gây nghiệt, không thể sống!

Một đạo thanh âm lẩm bẩm từ trong miệng Tử Huyên nhẹ nhàng phun ra, thanh âm rất nhỏ, nhưng tu vi của mỗi người ở chỗ này sao lại không nghe thấy được.

Mi già của Liễu Triêu Dương nhăn lại, trầm giọng nói:

- Tử minh chủ, ngươi nói cái gì?

- A!

Tử Huyên nhợt nhạt cười một tiếng, trong tiếng cười, sát ý vô tận từ từ mà hiện.

Tâm thần của Liễu Triêu Dương nhất thời khẩn trương lên, cho dù thân là cao thủ Thiên Huyền, đối với Tử Huyên, hắn vẫn có cẩn thận đầy đủ, người khác không biết nhưng hắn là vô cùng rõ ràng, năm đó chỉ là một chiêu, Tử Huyên liền đánh bại Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên, phần rung động kia hắn đến nay như cũ còn chưa khu trừ ra khỏi đầu.

Giống như Liễu Triêu Dương đoán, Tử Huyên động thủ, song nàng vẻn vẹn là ở trong không gian nhẹ nhàng nắm chặt, cũng không có bất kỳ năng lượng khí tức nào tản mát ra, phảng phất chỉ là tùy ý nắm chặt.

Thời điểm mọi người đang kỳ quái Tử Huyên tại sao lại muốn làm như vậy, trong phút chốc hai đạo tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên vang dội.

Phát ra thanh âm anyf chính là Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên.

Mọi người phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy khuôn mặt của hai người lúc này dữ tợn cực độ, phảng phất giống như là dã thú, cùng lúc đó một đạo khí tức đáng sự từ trong cơ thể hai người điên cuồng dữ dội lao ra.

Tốc độ của khí tức lan tràn vô cùng nhanh, chỉ là sau một thaongs, ở chỗ Thiên, Liễu nhị tộc ở lại tất cả đều đã bị khí tức này bao phủ.

Mà khí tức phảng phất giống như có được linh tính, sau khi bao phủ hai phương này liền là không có lan tràn.

Bị khí tức đáng sợ này bao phủ, người của Thiên, Liễu nhị tộc, phàm là tu vi còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh Huyền không khỏi là giống như bị truyền nhiễm, từng người, khuôn mặt đồng dạng là dữ tợn, rồi sau đó trở nên điên cuồng.

Cho dù là những cao thủ Thánh Huyền kia, chỉ cần tu vi của bản thân không có vượt qua Thánh Huyền lục trọng, ở dưới bao phủ của khí tức này, một thân khí tức cũng đều trở nên rối loạn.

- Tà khí!

Sắc mặt của Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần cũng là trở nên đại biến, thân phận siêu nhiên của bọn họ liền là biết rõ vô cùng, Tà Đế điện ở trên thế gian này từ trước đến giờ vẫn là tồn tại, mà nhiều năm đi qua, bọn họ cũng không phải là không cùng cao thủ của Tà Đế điện động thủ, đối với tà khí là vô cùng nhạy cảm.

- Tử minh chủ!

Liễu Triêu Dương không dám xác định đây có phải là do Tử Huyên gây nên hay không, nhưng là một câu tự gây nghiệt, không thể sống kia, hắn là nghe được vô cùng rõ ràng, lại càng nhớ tới trận đại chiến năm đó, nàng đúng là dũng động qua khí tức như thế.

Hồi tưởng lại, năm đó sau khi Liễu Tông Thần cùng Thiên Nguyên bị thua, Tử Huyên nhẹ nhàng vỗ một chưởng, hẳn không phải là.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.