Chương trước
Chương sau
Oanh!

Tiếng nổ tung như sấm xuất hiện, ánh mắt Thần Dạ phát lạnh, bước chân khẽ động, lập tức thân hóa tàn ảnh dùng góc độ không thể tưởng tượng xuyên qua khe nứt không gian, bỏ lại những nổ tung ở sau lưng.

- Tiêu Diêu Quyết!

Ánh mắt Thần Dạ chăm chú, sau khi đi tới linh hồn giới, bởi vì quanh thân tuôn ra áp lực quá lớn, Thần Dạ dùng thời gian đó thích ứng với hoàn cảnh ác liệt chung quanh, cũng muốn lợi dụng năng lượng linh hồn ở đây tăng tiến tu vị của bổn mạng hồn phách.

Về phần vũ kỹ cái gì có thể nhanh quên đi, trong tíc tắc vừa rồi suy nghĩ quá nhiều, trong bất tri bất giác sử dụng Tiêu Diêu Quyết mà hắn chưa từng dùng trước mặt người khác.

Tiêu Diệt Quyết là Tiêu Ngọc Tử truyền cho Thần Dạ, đây chính là thân pháp vũ kỹ.

Thân pháp không giống với tốc độ, tốc độ chú ý là nhanh, mà thân pháp chú ý là tinh diệu, tránh né công kích của địch nhân và tấn công, trong chiến đấu nếu có thân pháp cao minh, mặc dù đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình vẫn có thể toàn thân trở ra.

- Lại đến!

Cảm ứng được khí tức hoang vu bàng bạc ập tới, lúc này hào quang năm màu của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp bao phủ chúng vào trong, mà Thần Dạ cũng thi triển thân pháp Tiêu Diêu Quyết, không chờ khí tức hoang vu nổ tung đã dùng góc độ tinh diệu giống như u linh xuyên qua chúng, những âm thanh nổ tung vang vọng các nơi

- Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, đi!

Thần Dạ mừng rỡ trong lòng, lại không chần chờ, thân hình khẽ động lướt đi như thiểm điện.

- Ân?

Thời điểm Thần Dạ giống như cá gặp nước tránh né khí tức hoang vu ập tới, sâu trong phía chân trời có một thứ gì đó lao tới, chợt Thần Dạ thình lình cảm ứng được khí tức hoang vu tuôn ra, không chỉ uy ưực tăng lên, hơn nữa chúng còn tương liên hoàn mỹ với nhau, không có chút khe hở nào, rắn chắc như vách tường, cho dù Tiêu Diêu Quyết tinh diệu cỡ nào cũng không thể xuyên qua được.

Dù sao Tiêu Diêu Quyết là thân pháp vũ kỹ, mà không phải thuật xuyên tường của thần minh.

Khí tức hoang vu phô thiên cái địa giống như lồng giam cường đại, thời điểm này Thiên Địa Hồng Hoang Tháp xoay quanh trên không, đang định bao phủ chúng lại, đột nhiên lúc này hào quang năm màu vừa định bao phủ thì bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa

Sau đó Thần Dạ khiếp sợ nhìn thấy ở trên không trung có bàn tay lớn hiện ra, lăng không chụp vào Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, sau đó bàn tay nắm lại và bay về phương xa.

- Cút!

Năng lượng huyền khí vô kiên bất tồi hóa thành nộ long lướt đi, đánh thẳng vào bàn tay khổng lồ kia.

Đã biết Thiên Đao cùng Cổ Đế điện biến mất không thấy gì nữa, nhưng Thần Dạ vẫn có chút không dám tin tưởng, dù sao có thể chặt đứt liên hệ giữa hai thần vật và hắn, thần thông này cực kỳ đáng sợ, không thể tưởng tượng nổi, nói ra người khác cũng không tin.

Nhưng mà sự thật trước mặt hắn không thể không tin.

Khi Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đi xa, Thần Dạ đầu tiên cảm ứng được liên hệ giữa chúng và mình rất yếu ớt, cho tới khi hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Mà công kích huyền khí của Thần Dạ vừa lao ra đã bị khí tức hoang vu đánh tiêu tán.

Mất đi Thiên Địa Hồng Hoang Tháp áp chế, khí tức hoang khí hình thành lồng giam giống như sói lao tới, uy lực tăng lên gấp đôi, dù cho Thần Dạ có cắn nuốt và hóa giải một bộ phận đi nữa, khí tức hoang vu nổ tung vẫn mạnh như thường, khí tức hoang vu không ngừng chen chúc tiến vào trong người Thần Dạ.

Ông ông!

Khí tức hoang vu vừa vào trong cơ thể, Thần Dạ thình lình cảm giác được thân thể mất tự chủ và run rẩy, đó là cảm xúc sợ hãi, nói cách khác nội tâm của Thần Dạ đang sợ hãi.

Khí tức hoang vu đáng sợ cũng không có cường lực công kích kinh mạch và xương cốt trong người Thần Dạ, nhưng mà phàm là vị trí trong người bị khí tức hoang vu bao phủ thì chẳng khác gì cọn cỏ non gặp mùa đông, lập tức héo rủ và mât đi sinh cơ.

Tánh mạng đặc thù vẫn còn, Thần Dạ còn cảm ứng tim đập, vẫn có thể nhúc nhích như trước, nhưng mà thân thể, cốt cách, kinh mạch, tất cả đều héo rút không thành bộ dáng, nhìn qua chẳng khác gì thây khô.

Tình huống tiếp tục như vậy, huyết dịch lưu động trong người như rùa bò, từng khe hở rất nhỏ lan tràn toàn thân, mặc dù chưa từng vỡ tan nhưng đã có vết rạn như mạng nhện.

Huyết dịch toàn thân bị khí tức hoang vu bao phủ, từ đỏ biến thành xám, sau đó bắt đầu bốc hơi... Khí tức hoang vu đáng sợ đang cắn nuốt sinh mạng của Thần Dạ.

Loại biến hóa này Thần Dạ bất lực, khí tức hoang vu không phải công kích thật sự, mà là hấp thu tinh hoa của thân thể, cho nên mặc kệ thân thể của hắn mạnh cỡ nào, đối mặt với trùng kích như vậy hắn không thể làm gì.

Nặng nề thở một hơi, Thần Dạ lạnh giọng quát:

- Đại địa bổn nguyên, đi ra!

Bổn mạng hồn phách, một đạo hư ảnh như thiểm điện lao ra, lướt ra khỏi ý thức không gian, xuất hiện trong người Thần Dạ, chợt bừng bừng sinh cơ, bao phủ mỗi tấc thân thể Thần Dạ.

Phanh!

Sinh cơ bao phủ, tất cả khí tức hoang vu nhanh chóng ngưng tụ lại, chúng hóa thành một con mãnh hổ, mắt hổ như chuông đồng tỏa ra hào quang kiêng kị.

Nhưng khí tức hoang vu càng ngày truyền vào trong người càng nhiều, sau đó dung nhập vào trong mãnh hổ, khiến cho mãnh hổ hung tính đại phát tỏa ra hào quang màu xám, lập tức lao tới đại địa bổn nguyên.

- Lại có linh tính?

Cảm ứng được hành động của khí tức hoang vu, Thần Dạ cũng ăn cả kinh.

Nhưng đại địa bổn nguyên không thua kém chút nào, nhìn thấy khí tức hoang vu thu nạp thì sinh cơ bừng bừng thu lại, rồi sau đó hóa thành chân long màu xanh sấm không yếu kém chút nào

Nhìn thấy một màn này, Thần Dạ đột nhiên cười thành tiếng, không hổ là đại địa bổn nguyên, có thể hóa thành hình thái chân long.

Từng tại Hắc Long Sơn, tìm được Hắc Long hài cốt, cũng từng có ý thức của mình, có xu thế long hổ tranh chấp, hôm này chúng đều tập trung trong người của hắn.

Thần Dạ cũng không phải sợ, nhưng khí tức hoang vu không hấp thu sinh cơ của hắn nữa, nhưng nó quấy rối cũng không sao, cường độ thân thể đủ ứng phó chúng đại chiến.

Khí tức hoang vu vẫn tiến vào không suy kiệt, dùng ưu thế số lượng công kích đại địa bổn nguyên trong người Thần Dạ.

Dù cho chúng có mạnh yếu, nhưng Thần Dạ cũng tin tưởng đại địa bổn nguyên thần kỳ, không phải khí tức hoang vu có thể so sánh, thế nhưng mà trong thời gian ngắn tuyệt đối không phân ra thắng bại.

Bên ngoài cơ thể, khí tức hoang vu lao tới càng ngày càng nhiều, dần dần quay chung người Thần Dạ, bao lấy hắn như kén tằm.

Trong đó lực lượng thôn phệ quỷ dị trong người Thần Dạ tận khả năng cắn nuốt khí tức hoang vu bàng bạc, có thể đối với số lượng đầy trời dù cắn nuốt một bộ phận, căn bản không cách nào ngăn chặn chúng ủng hộ khí tức hoang vu trong người Thần Dạ.

- Điên huynh, Liễu Nghiên cô nương, các ngươi nhất định phải tiếp tục!

Giọng nói vang lên, hai mắt Thần Dạ nặng nề chậm rãi nhắm lại, cả thế giới trở nên cực kỳ yên tĩnh...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.