Chương trước
Chương sau
Con ngươi của Thần Dạ bỗng nhiên co rụt lại, hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt, chỉ là trước đó một mực đắm chìm ở trong một chuyện khác, mà nay được Đao linh nhắc nhở như vậy, hoàn toàn là dâng lên trong lòng.

Ngắm nhìn về bầu tời, Thần Dạ giơ tay huy động, năng lượng bàng bạc chảy ra, hóa thành thôn phệ chi lực đáng sợ trực tiếp bao phủ một đoàn lực lượng linh hồn, nhanh chóng tiến hành cắn nuốt.

Thời gian gần một năm này đã đầy đủ để cho làm được tùy tâm sở dục như thế.

Mấy phút đồng hồ mà thôi, năng lượng linh hồn trong thôn phệ cũng là nạp vào trong thân thể, quả nhiên là như vậy, nhưng chợt... Khuôn mặt bình tĩnh trong thời gian dài kia của Thần Dạ đột nhiên hiển lộ ra từng tia tiếu dung.

Tư vị bị người chưởng khống tự nhiên là không dễ chịu, nhưng mà nếu như mình cũng có thể bị nắm trong tay, như vậy vợ chồng Phong Ma thì sao?

Đôi vợ chồng này, một người là truyền nhân của Thanh Đế, lấy tu chất bình thường bằng vào nghị lực tự thân mở ra truyền thừa chi địa mà vô số người khát vọng, người còn lại là Thiên Thánh chi thể, vô cùng vô cực.

Những thứ bọn họ có tuyệt không ở dưới Thần Dạ, ngay cả Thần Dạ đều bị chưởng khống, tiến lên theo quỹ tích không biết, như vậy vợ chồng Phong Ma nhất định cũng là như vậy.

Mặc dù con đường tiến lên kia đến cuối cùng có lẽ sẽ càng thêm đáng sợ, nhưng ít ra bây giờ còn sống.

- Đao linh, Thiên Địa Hồng Hoang tháp, hộ pháp cho ta, ta muốn trùng kích cảnh giới Tôn Huyền.

Ở bên ngoài Táng Hồn sơn mạch, thiên địa yên lặng...

Một đạo lại một đạo thân ảnh từ một cái phương hướng nhanh như tia chớp chạy lướt qua, song, khi những người này nhìn thấy thân ảnh ngồi xếp bằng giữa không trung cách Táng Hồn sơn mạch rất gần kia, từng người đều là sợ ngây người, chợt tất cả đều dừng chân không dám tiến lên.

Hai mắt của tất cả mọi người bỗng nhiên có rung động cùng thương tiếc khôn cùng.

- Tử Huyên!

Một tiếng nhẹ lẩm bẩm tựa hồ thức tỉnh đạo thân ảnh kia, trong phút chốc một vòng tuyết bạch đâm vào trong hai mắt của mọi người.

- Tử Huyên, ngươi làm sao lại có bộ dáng như vậy?

Một đạo thân ảnh kia khiến người ta thấy đẹp không tả xiết, ba ngàn sợi tóc từ từ rủ xuống bên hồng, song, từng sợi tóc đều trắng giống hư bông tuyết.

Người đẹp tuyệt thiên hạ, dung mạo vẫn như trước, nhưng mà 3000 sợi tóc tuyết trắng kia lại khiến cho không người nào có thể nhìn thẳng. .

Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc tung bay, trong lúc giật mình, phảng phất như bông tuyết rơi trong không gian vậy, đạo tuyết trắng kia khiến cho nhiệt độ của cả Thiên Địa đều trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

- Tử Huyên.

Huyền Lăng, Trường Tôn Nhiên, U Nhi tam nữ sau khi lướt qua liền vội vàng tiến lên, nắm thật chặc tay của nàng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải nói gì mới tốt.

Cũng biết, Tử Huyên yêu Thần Dạ đến tận xương tủy, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến, bởi vì Thần Dạ gặp chuyện không may mà Tử Huyên vậy mà biến thành bộ dáng thế này, cho dù chuyện không may Thần Dạ gặp phải, có lẽ sẽ phải. . .

- Ta không có chuyện gì đâu, các ngươi đều đến sao?

- Đều đến.

Trường Tôn Nhiên cố nén nước mắt và bi thống, nói:

- Kiếm Tông, Tàn Dương Môn, Hạo Thiên Tông, Thần Hiên Môn, Vô Tận Hải Yêu tộc, tất cả mọi người đều đến cả.

- Bởi vì chuyện của Thần Dạ nên khiến các ngươi bị liên lụy rồi, cám ơn các ngươi.

- Tử Huyên, ngươi đừng nói vậy.

Mọi người đều rất thương tâm nhưng cũng biết được, chỉ có tâm của nữ tử trước mặt này mới là bị tổn thương nặng nhất, nếu không như thế, nếu không thì sao trong khoảng thời gian ngắn, tóc đen cũng biến trắng như thế chứ.

Tử Huyên nhu hòa cười cười, ánh mắt lướt qua từng đạo thân ảnh phía sau Huyền Lăng tam nữ, đứng ở đó ngoài người của Bắc Vực Kiếm Tông và Tàn Dương Môn ra thì còn lại quả nhiên đều là người quen cả.

- Tử Huyên, bái tạ chư vị rồi.

Tử Huyên xa xa ôm quyền, nói.

Toàn trường im lặng, bởi vì không biết phải nên nói cái gì mới có thể khiến tâm nữ tử này bình ổn lại được.

- Linh Nhi, qua đây.

Đột nhiên, thanh âm của Tử Huyên có một tia lăng lệ ác liệt, ánh mắt lạnh nhạt kia cũng chợt trở nên sâm lãnh hơn rất nhiều.

Một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn từ trong một đám lão giả lướt nhanh ra.

- Mẹ.

Mấy năm trôi qua, tiểu nha đầu năm đó hôm nay cũng đã biến thành thiếu nữ trẻ trung, duyên dáng yêu kiều, phảng phất như cô bé bên nhà đã trưởng thành, di truyền lấy tất cả ưu điểm của mẫu thân của, nàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã khuynh quốc khuynh thành rồi.

- Linh Nhi.

Thanh âm Tử Huyên khàn khàn lại:

- Linh Nhi, ngươi có nhớ trong cuộc đời này mình đã từng quỳ qua bao nhiêu lần không?

Linh Nhi không khỏi ngẩn người, không rõ ràng lắm mẫu thân vì sao lại hỏi như vậy, sau khi im lặng một lát lại thấp giọng đáp:

- Chỉ quỳ qua một lần, là sau khi Đại ca ca trị tốt bệnh cho ta, ta đã quỳ xuống qua một lần.

- Vậy ngươi có còn nhớ rõ, năm đó cái quỳ kia ngươi đã đáp ứng mẹ chuyện gì không?

Tử Huyên hỏi lại.

Linh Nhi toàn thân run rẩy dữ dội, thanh âm cũng đang run rẩy:

- Ta nói, cả đời này, chỉ cần ta còn sống thì nhất định sẽ không để cho Đại ca ca ở trước mặt ta chịu một chút tổn thương nào, cho dù là vì Đại ca ca đi chết thì ta cũng nguyện ý.

- Mẹ, tại sao lại vậy, vì cái gì.

Linh Nhi bổ nhào vào trong ngực Tử Huyên, rơi lệ không ngớt.

- Đừng khóc, hiện giờ, còn không phải lúc khóc.

Tử Huyên nhẹ nhàng nâng Linh Nhi dậy thản nhiên nói:

- Linh Nhi, nhìn tất cả mọi người ở đây, quỳ xuống với bọn hắn.

Linh Nhi không chút do dự, quay người quỳ xuống.

- Linh Nhi, ngươi biết vì sao mẹ cả đời này chỉ cho ngươi quỳ trước Thần Dạ, những người khác, kể cả mẹ trong đó, kể cả năm đó Thiên Nhàn tiền bối thu ngươi làm đồ đệ ta cũng không cho ngươi quỳ không?

- Đó là bởi vì trong Thiên Địa này, ngoại trừ Thần Dạ, không ai đáng giá để ngươi quỳ lạy, không ai có tư cách để ngươi quỳ xuống cả.

Trong sát na, thanh âm Tử Huyên chợt trở nên vô cùng thê lương:

- Năm đó bốn vị Đại Đế, vì thiên hạ thương sinh quyết chiến với Tà Đế, bốn vị bọn hắn cũng bởi thế thân tử đạo tiêu, vĩnh viễn tiêu tán trong thế gian này, ngày nay, ba vị Đại Đế truyền nhân đều xuất hiện trong thế gian, đoạn thời gian này trôi qua, ta nghe được nhiều nhất chính là Thần Dạ phải dùng Thiên Địa thương sinh làm niệm, vi Thiên Địa thương sinh đoạt bình an.

- Thế nhưng Thiên Địa thương sinh đã vì Thần Dạ làm cái gì, bọn hắn cái gì cũng không làm, ngược lại khiến cho Thần Dạ và vợ chồng Phong Ma thân hãm trong Tang Hồn Sơn Mạch này, dựa vào cái gì phải khiến Thần Dạ vì Thiên Địa thương sinh mà trả giá, dựa vào cái gì, bọn hắn, có tư cách sao?

Tiếng nói truyền ra, trong đám người, bọn người Thiên Nhàn, Yên sơn lão nhân, Trọc Ly đều không phản bác được.

- Nếu Thiên Địa thương sinh cái gì cũng không làm, vậy thì Thần Dạ cũng không cần làm bất cứ chuyện gì cho bọn hắn cả.

- Cao thủ Long tộc, có đến không?

Tử Huyên hét lớn.

- Tử Huyên cô nương, chúng ta ở đây
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.