Chương trước
Chương sau
Bản mệnh hồn phách vốn là ở vào hạ phong, oanh kích như thế lại là ở trong cơ thể của bản mệnh hồn phách, cho nên để cho trạng thái của bản mệnh hồn phách trở nên càng thêm kém đi.

Mà tâm thần của Thần Dạ cũng là rất rõ ràng nhìn thấy, trong quá trình hai đạo năng lượng đang đan xen vào nhau thật nhanh hướng về phía trước chạy trốn, cũng hiển nhiên năng lượng của Hồn ảnh là muốn chiếm cứ não đại của bản mệnh hồn phách.

Thời gian trôi qua từng chút, ngân sắc năng lượng liên tiếp bại lui, từ từ năng lượng thuộc về bản mệnh hồn phách đã bị gắt gao áp chế nơi trán.

Hai loại năng lượng tranh đoạt ở loại vị trí não bộ trọng yếu này, trùng kích tạo thành mang theo đau đớn kịch liệt để cho Thần Dạ có loại cảm giác sống không bằng chết, mà đem so sánh, nếu để cho năng lượng của Hồn ảnh hoàn toàn chiếm cứ nơi này, hậu quả liền càng thêm nghiêm trọng.

Vì vậy mặc dù là đau đến không cách nào nhịn được, Thần Dạ cũng là một mực duy trì tâm thần thanh minh ở hạn độ lớn nhất, một khí bản mệnh hồn phách thật không cách nào chống đỡ được, vậy cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi một bước cuối cùng kia rồi.

Mà hiển nhiên bản mệnh hồn phách cũng là cảm nhận được tâm ý của Thần Dạ, loại trạng thái này tự nhiên cũng là nó không thể tiếp nhận, một bước cuối cùng đó nhưng được coi là ngọc đá cùng vỡ, tuyejt không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh.

- Hát!

Vào lúc này bản mệnh hồn phách phát ra một tiếng gàm thét thê lương, trong quanh thân đột nhiên ngân sắc quang mang đại thịnh, giống như là quang mang mặt trời chiếu tới không gian ý thức, để cho nơi này nhất thời trở nên không còn hôn ám.

- Oanh oanh!

Trong cùng một thời gian, trong ngân sắc quang mang kia, từng đạo lực lượng lôi đình điên cuồng xuất hiện, chợt nhanh chóng ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một đầu Lôi Long.

Lôi Long này không thể nghi ngờ chính là ngày đó bản mệnh hồn phách luyện hóa mà đến.

Trong lòng Thần Dạ rất rõ ràng, sở dĩ một mực không có vận dụng, bản mệnh hồn phách là muốn đem nó làm thành lá bài tẩy cuối cùng để đi ứng phó với tồn tại cường đại nhất ở trong Táng Hồn sơn mạch này.

Chỉ là căn bản không đợi được đến lúc đó rồi...

- Táng Hồn sơn mạch!

Nhìn bản mệnh hồn phách đều là phải đem Lôi Long triệu hoán ra, tâm thần Thần Dạ có ngưng trọng tột đỉnh.

Hắn từ đầu đến cuối đều không có để xuống cảnh giới đối với Táng Hồn sơn mạch, cũng một mực đều cho rằng nơi này rất đáng sợ, mặc dù là chính bản thân hắn cũng không có chút tự tin nào sau khi đi vào liền toàn thân trở ra.

Song, đây mới vừa tiến vào Táng Hồn sơn mạch liền đã bị dồn đến bước này rồi, đây là Thần Dạ chưa từng dự liệu được.

Lôi Long chính là lá bài tẩy cuối cùng bảo vệ tính mạng, mặc dù còn có lôi đan nhưng những năng lượng này đều có lúc dùng hết, cũng không phải là vô cùng vô tận...

- Chủ nhân, không nên quá lo lắng, bản mệnh hồn phách của ngươi nói không sai, vạn vật đều có tương sinh tương khắc, năng lượng nơi này tuy là có thể đem nó thôn tính, ngược lại cũng giống như vậy.

Đao linh hóa hình mà ra, nói.

Đạo lý này Thần Dạ sao lại không biết, nhưng cái gọi là tương sinh tương khắc cũng có cực hạn.

Cả Táng Hồn sơn mạch tràn đầy lực lượng linh hồn tinh thuần vô cùng vô tận, nhiều vô cùng, bản mệnh hồn phách tự thân bởi vì Hồn biến có được cường đại như thế, nhưng ở chỗ này lại không có nguồn suối năng lượng.

Ở trong phiến thiên địa này bởi vì áp chế của lực lượng linh hồn, ngay cả thiên địa linh khí cũng là cực kỳ thưa thớt, nếu như bị thương, muốn phục hồi như cũ cũng cần tổn hao thời gian gấp mấy lần trở lên, đây cũng là trí mạng.

Không có ủng hộ của hoàn cảnh, lực khắc chế của bản mệnh hồn phách đối với nơi này bị ép đến hạn độ thấp nhất.

Có lẽ ở dưới hỗ trợ của Lôi Long hiện tại, một đạo năng lượng Hồn ảnh này có thể bị bản mệnh hồn phách luyện hóa, do đó để cho Thần Dạ ở chỗ này hơi có chút giống như cá gặp nước, nhưng chỉ là vẻn vẹn một chút mà thôi, đây còn xa xa chưa đủ.

Lực lượng lôi đình cuồng bạo áp chế, biên độ tiến công của năng lượng Hồn ảnh cuối cùng là nhỏ hơn một chút, mà lực lượng lôi đình trời sinh là có khắc chế cường đại đối với tồn tại loại linh hồn, cho nên dần dần ước chừng sau khi qua đi mười phút, năng lượng của Hồn ảnh rốt cuộc liền lộ ra vẻ ảm đạm một chút.

- Phanh!

Ở thời khắc này, khi năng lượng Hồn ảnh toàn bộ ở dưới áp chế của Lôi Long, lực lượng bá đạo đồng loạt mà ra, sinh đô đem Hồn ảnh oanh ra khỏi thân thể.

Năng lượng hồn ảnh vừa mới rời khởi bản mệnh hồn phách, Lôi Long liền cũng là theo đó bạo dũng mà ra, lôi quang thiểm thước hóa thành quang tráo trực tiếp đem năng lượng Hồn ảnh bao vây lại.

Ngay sau đó bắt đầu luyện hóa ở trong không gian.

Nhìn thấy một màn này, tâm thần của Thần Dạ càng thêm ngưng trọng, cho dù năng lượng Hồn ảnh kia bị khống chế, bản mệnh hồn phách cũng không dám luyện hóa ở trong thân thể, có thể nghĩ được hung hãn của gia hỏa này.

Mà ở trong này là trong Cổ Đế điện, cho dù là năng lượng Hồn ảnh đều không thể từ trong Táng Hồn sơn mạch hấp thu đến đầy đủ năng lượng, cho dù như thế bản mệnh hồn phách còn phải vô cùng cẩn thận như vậy...

Năng lượng Hồn ảnh cuối cùng mất đi tất cả hung hãn, ở trong bao phủ của lực lượng lôi đình chậm rãi bị luyện hóa.

Lúc này tâm thần của Thần Dạ cũng lập tức thu liễm, tiến vào trong trạng thái tu luyện.

Bản mệnh hồn phách luyện hóa năng lượng Hồn ảnh, những năng lượng này sẽ bị bản mệnh hồn phách hấp thu, nhưng tất cả cảm ngộ lại là Thần Dạ tự thân tiếp nhận lấy, hắn cần những cảm ngộ này để tìm được phương pháp ứng phó với Táng Hồn sơn mạch cùng với cái chủ nhân kia có tồn tại hay không.

Thời gian chậm rãi trôi qua, năng lượng hồn ảnh ử trong lực lượng lôi đình càng ngày càng thưa thớt, lúc này ở nơi chính giữa mi tâm của Thần Dạ, một điểm ấn ký đen nhánh như ẩn như hiện lóe ra quang mang âm u.

Kèm theo quang mang như thế lóe lên, hô hấp của cả người Thần Dạ tựa hồ đều dừng lại, chỉ có tiếng tim đập nhẹ nhàng kia giờ phút này càng trở nên rõ ràng.

Mỗi một khắc, thời điểm khi năng lượng Hồn ảnh hoàn toàn bị luyện hóa, một đạo quang trụ đen nhánh thật nhỏ từ trong ấn ký nơi mi tâm của Thần Dạ dữ dội lướt ra thật nhanh, dũng động ở giữa không trung, thật giống như hóa thành một cái gương.

Hai mắt của Thần Dạ cũng ở vào lúc này bỗng nhiên mở ra, ánh mắt giống như điện nhìn về giữa không trung, ở trong cái gương này có một đạo hình ảnh giống như là chiếu phim xuất hiện rõ ràng.

Trong ảnh tượng kia có một đạo thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng ở trong trời đất, mà phương thiên địa này hắc vân cuồn cuộn, vô số tia chớp ở trong hắc vân giống như nộ long quan sát thiên địa.

- Đây là đang độ kiếp!

Hai mắt Thần Dạ hơi khẩn trương lên, nếu quả thật là đang đọ kiếp, như vậy thiên phạt lôi kiếp của người này không khỏi cũng quá kinh khủng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.