Chương trước
Chương sau
Cũng chính là thành toàn của lão mới để cho Thần Dạ có trạng thái Hồn biến, người này, Thần Dạ có thể nào quên được.

- Người trẻ tuổi, chúng ta rốt cuộc có cơ hội lần nữa tương kiến, một khi đã gặp nhau lần nữa, vậy tầng thứ Hồn biến của ngươi đã đạt đến cảnh giới Đăng Đường, chúc mừng a!

Thân ảnh lúc này không có vẻ uể oải cùng không phấn chấn ở lần đầu tiên mà Thần Dạ nhìn thấy, lão phiêu dật hiển lộ rõ phong phạm của một đời cao thủ tuyệt dỉnh, chỉ bất quá Thần Dạ biết được thân ảnh hiện tại là sắp biến mất.

Sở dĩ có lần nữa xuất hiện chỉ sợ cũng là năm đó có lưu lại một chút tiếc nuối, để cho lão thủy chung chừng từng tán đi.

Thần Dạ lập tức ôm quyền nói:

- Hết thảy đều đa tạ tiền bối thành toàn, mong rằng tiền bối báo cho tính danh, để cho Thần Dạ ghi nhớ cả đời!

- Ha hả!

Nghe vậy thân ảnh thương lão kia cười nhạt một tiếng:

- Lão phu TIêu Ngọc Tử, khó cho ngươi còn có phần tâm tư này, cũng không uổng lão phu thành toàn năm đó.

- Đại ân của tiền bối, Thần Dạ vĩnh sinh sẽ không quên.

Thần Dạ lần nữa cung kính nói.

Tiêu Ngọc Tử phất phất tay nói:

- Hết thảy không qua được hai chữ duyên pháp, ngươi có Thiên Đao, trừ đi đạo ý chí này khiến cho lão phu được tân sinh, cho nên những thứ này là ngươi nên được, dĩ nhiên ở trước lúc nên được, lão phu cũng không thể không thừa nhận ngươi cần lần thành toàn này, nếu không con đường của ngươi sẽ càng thêm khó đi, nếu đi không được, kết quả của ngươi có thể càng thêm thê lương so với lão phu.

- Nhưng bất kể như thế nào, đều phải đa tạ tiền bối thành toàn!

Ý tứ trong lời nói của Tiêu Ngọc Tử, đến hôm nay Thần Dạ đã rất rõ ràng, cái gọi là ý chí tà ác chính là cao thủ của Tà Đế diện, bọn họ muốn lấy Thiên Đao, làm như vậy là vì cái gì không cần đi phong đoán quá nhiều.

Nhưng có một điểm trong lòng Thần Dạ vô cùng kiên định, cho dù không có trạng thái Hồn biến, Thần Dạ hắn cũng nhất định sẽ đứng ở chỗ cao nhất đi đối mặt với Tà Đế điện.

Chỉ là hiện tại bởi vì duyên cớ Tử Huyên, trạng thái Hồn biến liền lộ ra vẻ đặc biệt trọng yếu.

- Ha hả, không nói những thứ này, người trẻ tuổi, ngồi đi!

Tay áo bào của Tiêu Ngọc Tử vung lên, phương vân phụ ở phía trước ngưng tụ, hóa thành một cái ghế đá, cùng lúc ở trước mặt Thần Dạ, ghế đá đồng dạng cũng là hiện ra.

Sau khi hai người đều ngồi xuống, Tiêu Ngọc Tử mới hỏi:

- Người trẻ tuổi, hôm nay cái thế giới này thế nào, Tà Đế diện có ẩn thế rồi hay không?

Nghe nói như thế, tâm thần của Thần Dạ vì đó mà kịch liệt run lên, không phải bởi vì Tiêu Ngọc Tử cũng biết Tà Đế điện, đối thủ đại chiến năm đó với lão chính là cao thủ của Tà Đế diện, song phương dây dưa vô số năm, Tiêu Ngọc Tử không thể nào không biết.

Mà Tiêu Ngọc Tử hỏi, Tà Đế điện có ẩn thế hay không, lời này quá có thâm ý rồi.

Thần Dạ vội vàng đáp:

- Cái thế giới này hiện tại rất tốt, mà Tà Đế điện đã ở gần đây mới bắt đầu bị mọi người biết rõ, tiền bối, ẩn thế theo lời của ngài lại là có ý gì?

- Ngươi có Thiên Đao, hẳn là biết rất rõ ràng, chủ nhân trước đó của Thiên Đao đến tột cùng dã làm cái gì, phương Thiên Địa này đã từng xảy ra chuyện gì.

Tiêu Ngọc Tử hỏi ngược lại.

Thần Dạ gật đầu nói:

- Tất cả nguyên do, trong lòng vãn bối đều rất rõ ràng, nhưng có một điểm mà vãn bối nghĩ không ra, đại chiến năm đó tứ Đế chiến Tà Đế, cuối cùng bốn vị Đại Đế vẫn lạc, mà Tà Đế cũng biến mất không thấy.

- Vô số năm đi qua, lấy cường đại năm đó của Tà Đế điện, vãn bối suy tính, thực lực của bọn họ đã sớm khôi phục, nhưng vì cái gì vẫn ẩn nhẫn, rốt cuộc là có mục đích như thế nào.

Tiêu Ngọc Tử không hề nghi ngờ chính là tiền bối cao nhân nhiều năm trước, lão nếu cũng biết đến Thiên Đao, đây cũng là cho thấy đối với tràng đại chiến năm đó có lẽ lão cũng không tự mình trải qua, nhưng biết đến so sánh với những người ở hiện tại nhất định phải nhiều hơn rất nhiều, trong những người này liền bao gồm Long tộc Ngao Thiên ở bên trong.

Thần Dạ cùng Tử Huyên suy đoán qua, Tà Đế điện hôm nay đang làm có lẽ liền là đang phục sinh Tà Đế, dù sao năm đó chính miệng Thanh Đế chứng minh, Tà Đế chỉ là mất tích mà cũng không phải là vẫn lạc.

Không vẫn lạc... Trong hai mắt của Thần Dạ nhất thời có hàn ý đang dũng động, nếu như Tà Đế điện đang làm đích xác là phục sinh Tà Đế, lấy Tà Đế điện đột nhiên phách lối, hành động trở nên quang minh chính đại đến xem, nói không chừng là đã đến thời điểm thành công.

Nếu thật sự là như vậy, như thế...

Nhìn hàn ý chợt lóe ra ở trong mắt Thần Dạ, con ngươi có chút hư ảo kia của Tiêu Ngọc Tử cũng là nhẹ nhàng lóe lên một cái, ngay sau đó nói:

- Năm đó là cách tràng đại chiến kia khoảng ước chừng ngàn năm, bởi vì thế nhan này đã kinh qua quá nhiều, khi đó chính là đều đang nghỉ ngơi, vô luận là Tà Đế diện hay là những người cùng thế lực khác.

- Ở trong đoạn thời gian kia Tà Đế diện đã mai danh ẩn tích, mặc dù trong thế gian này còn có người nghĩ tới có thể thừa dịp cơ hội này đem Tà Đế điện chân chính trừ bỏ hay không, nhưng thủy chung cũng không tìm được chỗ ở của Tà Đế diện, vì vậy không có người biết ở sau đó, nhóm gia hỏa kia của Tà Đế điện rốt cuộc đang làm cái gì, muốn làm cái gì.

Nghe vậy, mi tâm của Thần Dạ căng thẳng, lại hỏi:

- Tiền bối là người của thời đại đó, như vậy lấy ngài đi xem, Tà Đế năm đó thật sự là mất tích sao?

- Thanh Đế bệ hạ chính miệng nói ra, không ai là không tin!

Tiêu Ngọc Tử thản nhiên nói, nhắc tới cái tên này, trong đồng tử có tôn kính không gì sánh kịp.

Người của thời đại này có lẽ có lòng cảm kích đối với bốn vị Đại Đế năm đó chẳng phải là nồng đậm, nhưng mà người thân ở thời đại kia lại là tự thân cảm nhận được, nếu như không có bốn vị Đại Đế động thân mà ra, cùng Tà Đế đánh một trận mà nói, phương thiên địa này không biết sẽ biến thành hình dáng ra sao.

Cho dù hàng nghìn hàng vạn năm trôi qua, Tiêu Ngọc Tử hôm nay đã trở thành một đạo ý thức tàn lưu đáng thương, nhưng phần cung kính kia đối với bốn vị Đại Đế không có chút nào bởi vì năm tháng trôi qua mà yếu bớt.

- Như vậy, cái này là sự thật!

Thần Dạ không nhịn được mà nhẹ giọng lẩm bẩm, phục sinh Tà Đế, Tà Đế phục sinh.

Nếu như Tà Đế phục sinh, phiến thiên địa này sẽ lần nữa phát lên tinh phong huyết vũ như thế nào, cái này Thần Dạ cũng không quản, cũng không nghĩ tới sẽ quản, hắn chỉ biết là một khi Tà Đế chân chính phục sinh mà nói, con đường cứu mẫu thân của hắn sẽ khó khăn vô cùng, mà thời gian như vậy cũng là xa xa không hẹn.

- Cái gì là thật?

Tiêu Ngọc Tử lập tức hỏi, người trẻ tuổi này cho hắn ấn tượng quá sâu, năm đó lấy thực lực nhỏ yếu như vậy lại là ngạnh sinh sinh dùng nghị lực vô thượng, toàn lực giúp mình cùng ý thức của cao thủ Tà Đế điện đại chiến, cũng không phải là công lao của hai người mình, lại có thể nhìn ra ý chí lực của người trẻ tuổi trước mặt này là bền bỉ bực nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.