Chương trước
Chương sau
- Nguyên là như vậy sao !

Thần Dạ cười một tiếng, ánh mắt nhìn quét qua tiền phương, nói :

- Bốn cái Huyền Tâm Bội, sớm có ba cái bị Thính Nhất Lâu tam đại thế lực bắt được. Ba thế lực lớn này không dễ chọc, do đó các ngươi lựa chọn ta làm đối tượng, ha hả, cũng có thể là như vậy đi, bất quá…

- Thính Nhất Lâu là thế lực lớn cố nhiên cường đại. Nhưng ở đây, cũng không sợ một ít thế lực cường hãn, đặc biệt các ngươi nhân số càng nhiều, dưới liên thủ, đương nhiên nếu là có Thiếu môn chủ đi đầu mà nói, đoạt Huyền Tâm Bội của bọn họ, cũng là dễ dàng, vì sao không đi làm ?

Thần dạ nhàn nhạt cười nói, trong thanh âm hàm xúc ý tứ châm biếm, không có chút che giấu nào.

- Vị bằng hữu này, ngươi cũng là người thông minh, đã không nên nói mấy lời thiếu dinh dưỡng này. Huyền Tâm Bội, Thái Hạo Môn chúng ta thế tất phải đoạt, ngươi nếu không muốn giao ra mà nói. Vậy liền xuất ra thực lực khiến ta, cùng với Thái hạo Môn kiêng kỵ, bằng không, phiền phức này, ngươi hẳn là không tránh khỏi.

Bàng Tông hờ hững nói.

Thần Dạ hơi gật đầu, lập tức cao giọng nói:

- Thiếu môn chủ, ngươi là có thể đại biểu cho đông đảo người ở đây chứ?

- Ngươi có ý tứ gì?

Bàng Tông nhướng mày, hỏi.

Thần Dạ nói:

- Rất đơn giản, nếu như ngươi có thể đại biểu, như vậy, phiền phức của ta chỉ có một mình ngươi, bằng không, những phiền phức này nhất nhât đến, vậy thì xin lỗi, truyền thừa chi địa, ta vào không được, những người khác cũng đừng mơ tưởng đi vào được!

Bàng Tông chợt giãn lông mày ra, cười nói:

- Điều này ngươi cứ yên tâm đi, không ai lại ngu ngốc, người mà ngay cả Thái Hạo Môn ta cũng không dám chọc, ở chỗ này, thật đúng là không có quá nhiều kẻ dám đi gây rối. Ngươi nếu là đánh ta phiền phức như ta đây, tự nhiên cũng sẽ không có càng nhiều phiền phức nữa.

- Nhưng nếu như ngươi không có thực lực kia mà nói, ta xin khuyên ngươi, để Huyền Tâm Bội hiện tại giao ra cho ta. Như vậy, ta có thể bảo đảm cho ngươi, chí ít trước khi sự tình trong truyền thừa chi địa không có kết thúc, không ai dám động đến ngươi.

- Những lời này, các ngươi cũng đồng ý?

Thần Dạ không có để ý tới Bàng Tông, từ xa nhìn tới đám người kia, nhàn nhạt hỏi.

Toàn trường một mảnh an tĩnh.

Một lát sau, Thần dạ lại lần nữa nói:

- Nếu các ngươi đều có cùng nhận thức, vậy thì lời thô tục đặt ở phía trước, ta không hi vọng sẽ có càng nhiều phiền phức cuồn cuộn không ngừng mà đến. Nếu như không phải, các ngươi ở trong, đã có người kiến thức qua thủ đoạn của ta, ta cũng không ngại, đến lúc, đồng dạng thủ đoạn cũ lại tái diễn một lần nữa!

Thanh âm uy hiếp nhàn nhạt truyền ra khiến đại đa số người ở đây, sắc mặt đều là không ngừng biến đổi.

Tuy rằng bọn họ nghe những người lúc trước chạy thoát trở về, nói qua thủ đoạn của đôi nam nữ trẻ tuổi này, nhưng dù sao không phải tự mình gặp phải, đồng thời, nhân số và chất lượng cao thủ ở đây, cũng không phải đám người Trần Trọng Hòa có thể so sánh.

Ngay cả đói với đôi nam nữ trẻ tuổi này thủ đoạn có đáng sợ cỡ nào, cũng làm không được, chính là hai người lại có thể đối phó được vô số người ở đây?

Thanh Lâm Tông, Đình Sơn Cốc, người của lưỡng đại thế lực, mặt mang theo vẻ mỉm cười nhàn nhạt, không biết là không có đem lời nói của Thần Dạ để ở trong lòng, hay là bọn hắn có cùng nhận thức, Thần Dạ có thực lực giống như lời hắn vừa nói?

Chỉ có người của Thính Nhất Lâu, đối với phen lời nói này của Thần Dạ, không có chút hoài nghi. Lưỡng đại Tôn Huyền cao thủ, lại thêm Thần Dạ và Huyền Vũ, cùng với nữ tử xa lạ hiện tại xuất hiện, đội hình bực này, không nói mạnh nhất. Nhưng ở chỗ này, có thể chân chính lay động bọn họ, cho dù là bất luận một nhà nào trong tứ đại thế lực cũng đều rất khó mà làm được.

Thái Hạo Môn Bàng Tông coi như là một nhân vật. Trước khi còn chưa có thăm dò ra được nội tình của đối phương, không có quá phận đắc tội, đồng thời cũng không có làm giảm uy phong của Thái Hạo Môn, có thể trở thành người thừa kế của một đại thế lực, quả nhiên cũng đều có chút năng lực.

Nghe được lời này của Thần Dạ, Bàng Tông mỉm cười nói:

- Vị bằng hữu này, ta quản không được quá nhiều người. Bất quá, ngươi yên tam, phiền phức như ta này, ngươi nếu có thể thông qua được. Người hoặc thế lực cùng với Thái Hạo Môn có quan hệ, tuyệt đối sẽ không lại tìm phiền toái cho ngươi. Những người khác sao, thật sự mà nói, ta cũng rất muốn thấy được ngươi làm sao đại triển thần uy!

Ánh mắt Thần Dạ hơi ngưng trọng, ngược lại chọc phải một kẻ hảo tâm cơ, chỉ tiếc, đã tìm lộn đối tượng.

- Thiếu môn chủ, mời lên đi sao!

- Được!

Một chữ rơi xuống, trong cơ thể Bàng tông, huyền khí bàng bạc bạo dũng ra, một thanh huyết thương màu đỏ tươi ở dưới ánh dương quang chiếu rọi xuống biến hóa xuất hiện, phản xa lạ hào quang lẫm liệt. Đồng thời, cũng là khiến trong phiến thiên địa này nhất thời tràn ngập một vị đạo tinh huyết nồng đậm.

Nhưng mà, vị đạo huyết tinh này chẳng những không khiến người ta cảm giác được buồn nôn, ngược lại là tựa hồ tràn ngập một tính tình cương trực, điều này khiến cho người khác phải bội phục thủ đoạn của Thái Hạo môn.

Huyết thương ở trong tay, sắc mặt Bàng Tông, trong mơ hồ hiện ra một tia dữ tợn:

- Ta không muốn lãng phí thời gian, do đó, một thương, ngươi nếu long tóc vô thương tiếp được, Thái Hạo Môn ta sẽ không cùng ngươi dây dưa nữa.

Thần Dạ không thể nhịn được cười một tiếng, dương thân mà đứng, một chút cử động đều không có, phảng phất như vẫn chưa đem Bàng Tông đặt ở trong mắt.

Tùy ý như vậy, trực tiếp khiến trong lòng Bàng Tông tức giận bắt đầu khởi động. Nhiều năm qua như vậy, trong cùng thế hệ, còn chưa từng có người đối với hắn không quan tâm như thế.

- Thức Huyết Thương!

Trong tiếng rống giận, trong ánh mắt của Bàng tông cũng là lập tức hung quang bùng lên, bất chợt huyền khí bạo phát, thân thương run rẩy, một đạo huyết sắc thương mang xé rách không gian, như huyết long nhắm phía yếu hầu Thần Dạ đâm tới.

Khi thương mang bạo xạ đến, một đạo khe rãnh cực lớn theo thương mang sau đó hóa thành viễn cổ mãnh thú, đang hướng phía Thần Dạ tê rống, gào thét lao đến!

Cả vùng chân trời, lúc này, đều ở dưới vị đạo huyết tinh hạo hãn này bao trùm!

Nhìn một thương hạo hạo đãng đãng đánh qua kia, Thần Dạ cũng không có chút nào phản ứng, phảng phất như một thương này không hề tồn tại. Thẳng đến khi huyết sắc thương mang kia đánh tới trước người hắn, hắn mới tựa như điện xạ xuất thủ, nhẹ nhàng đem thương mang kia nắm chặt ở trong tay.

- Bạo!

ầm ầm một tiếng, ở dưới vô số đạo ánh mắt nhìn kỹ, một kích đáng sợ này của Bàng Tông dĩ nhiên là dễ dàng như vậy bị bóp tán. Mà tản mát ra năng lượng rung động, cùng với cái khe lập tức lan tới kia, cũng cùng một thời gian ở trước người Thần Dạ nhanh chóng tiêu tán đi.

Toàn trường khiếp sợ, mặc dù là người của Thính Nhất Lâu biết rõ Thần Dạ thực lực bất phàm, vẫn đang bị kết quả này làm cho khiếp sợ.

Sắc mặt Bàng tông trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn làm thế nào cũng không nghĩ đến, dĩ nhiên sẽ là loại cục diện này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.