Chương trước
Chương sau
Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong thì Phi Vân đã cười nói:

- Thanh Mộc, ngươi đã lầm một chuyện, Kiếm Tông chỉ muốn đem Tần Tân Nguyệt còn sống rời khỏi nơi này, cũng không phải muốn cùng các ngươi là địch, nếu Kiếm Tông ngay cả thông gia cũng không thể bảo hộ, chỉ sợ sẽ bị người cười nhạo đi, Thanh Mộc, vì giữ tròn mặt mũi của Kiếm Tông, mời ngươi hạ thủ lưu tình.

- Nếu ngươi đáp ứng, lão phu thay mặt Kiếm Tông đáp ứng các ngươi, trong vòng ba năm nếu có bất kỳ người nào dám can đảm khiêu khích Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, chính là kẻ địch của Kiếm Tông, cam đoan như vậy không biết Thanh Mộc ngươi có hài lòng hay không.

Hai mắt Thanh Mộc bừng sáng, với thực lực chỉnh thể hiện tại của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, nếu có Kiếm Tông làm đồng mình, dù chỉ có ba năm thời gian cũng đủ nghỉ ngơi lấy lại sức.

Chỉ là một phản đồ có thể đổi về một đồng minh cường đại, đừng nói là hiện tại, dù trước kia Thanh Mộc muốn tìm cũng không tìm thấy, không có tính mạng của ai càng trọng yếu hơn sự tồn vong của thế lực mình, dù cả Thanh Mộc ở bên trong.

Thanh Mộc rất muốn đáp ứng, nhưng trước đó Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cũng đã…Tuy Kiếm Tông đáng sợ, nhưng cũng chỉ ở địa giới Bắc Vực mà thôi.

Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Thanh Mộc lóe ra vẻ kiên định chưa từng có.

Vì sao mời dự họp đại hội Bắc Vực, Thanh Mộc hiểu thật rõ ràng, nhưng đại hội còn chưa bắt đầu đã chết không ít cao thủ đỉnh cấp, tổn thất này…

- Phi Vân đại trưởng lão, nếu bổn tông không đáp ứng, có phải Kiếm Tông các ngươi sẽ lấy cớ này tuyên chiến với chúng ta đi?

Thanh Mộc lạnh lùng hỏi.

Nghe vậy Phi Vân khẽ thở dài, chậm rãi đứng lên, nhìn Thanh Mộc chậm rãi nói:

- Lão phu nói qua, Kiếm Tông cũng không úy kỵ khiêu khích, hỏi ngươi đòi người đều vì bảo trụ mặt mũi cho Kiếm Tông, không còn gì khác, nếu Thanh Mộc tông chủ không muốn cấp mặt mũi cho Kiếm Tông, mà làm chúng ta mất mặt trước các đồng đạo Bắc Vực, vậy nói không chừng…

- Kiếm Tông thật muốn lĩnh giáo một chút, miễn cho các đồng đạo cười nhạo chúng ta ngay cả thông gia bị bắt mà cũng có thể thờ ơ!

Lời nói gằn từng chữ, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người có mặt, làm cho bọn họ không khỏi mắng thầm cùng cảm thán, không hổ là lão hồ ly, lời nói có trình độ như vậy thật làm người nghĩ tới đây không phải Kiếm Tông muốn làm phiền đi quản việc tư của người khác, mà là vì bất đắc dĩ.

Theo lời này vang vọng, từ thân hình Phi Vân liền bộc phát ra một cỗ sắc bén bá đạo, như thanh kiếm ra khỏi vỏ, như cuồng phong bắt đầu khởi động trong không gian.

Kiếm khí sắc bén lan tràn trong hư không, vô số người rõ ràng nhìn thấy không gian như bị phá thành mảnh nhỏ, giống như sắp bị hỏng mất.

Cùng lúc đó, trong hư không sắp hỏng mất lóe ra tử mang, sau khi ngưng tụ liền chậm rãi biến hóa thành một thanh kiếm hư ảo.

- Bổn mạng thần kiếm!

Mọi người cả kinh, không ai dự đoán được vừa mới bắt đầu đại trưởng lão Kiếm Tông đã phóng ra bổn mạng thần kiếm, đây rõ ràng là muốn liều mạng với Thanh Mộc mà thôi.

- Thanh Mộc tông chủ, lão phu hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cục ngươi có thả người hay không!

Thân hình Phi Vân như cùng trường kiếm hợp hai thành một, khí thế bá đạo, thanh âm bá đạo cuồn cuộn lay động trong thiên địa mênh mông.

- Phi Vân đại trưởng lão, ngươi uy hiếp bổn tông sao?

Nhìn lên bầu trời, Thanh Mộc lạnh lùng gầm lên.

- Ha ha, nếu ngươi cho là uy hiếp thì là uy hiếp đi!

Tiếng cười vừa dứt, lời của Phi Vân xoay chuyển:

- Người của Kiếm Tông nghe lệnh, nếu có người dám ngăn cản chúng ta cứu người, giết không tha!

- Dạ!

- Oanh!

Người của Kiếm Tông lộ ra chiến ý mãnh liệt, khiến tâm thần Thanh Mộc trầm xuống, nhưng còn chưa đợi hắn kịp nói gì, một trận gầm rú như sấm sét từ dưới nền đất lay chuyển kinh người truyền tới, giống như động đất lan tràn, cả quảng trường, đài cao, thậm chí toàn bộ đại điện đều có chút run rẩy chao đảo lên.

Thậm chí một cỗ chân khí hủy diệt trong tiếng gầm rú hỗn loạn lan tràn làm mỗi người đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

- Liễu Phong, đi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

- Dạ!

Lúc này có người nhanh chóng bay ra ngoài, đi xuống mấy tầng cung điện bên dưới, đã có đông đảo cao thủ Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu chạy về hướng truyền ra động tĩnh, dáng dấp hoảng loạn như chim sợ cành cong.

Thật nhiều cao thủ của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu một đường chạy xuống tầng cuối cùng, bọn hắn rõ ràng nhìn thấy toàn bộ vật kiến trúc trong tầng này đều bị sụp xuống, nhìn qua giống như bị động đất, nơi nơi đều là gạch ngói vỡ nát, vô cùng bừa bãi.

- Chuyện gì xảy ra vậy, có ai nói cho ta biết rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Liễu Phong thất thần thì thào vài tiếng, chợt lớn tiếng quát:

- Đi tìm xem còn người sống hay không…

Trên đường bọn hắn chạy xuống thì dao động đã biến mất, đi tới tầng này chỉ thấy các kiến trúc bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng mặt đất vẫn vô cùng kiên cố, không hề có chút biến hóa.

Điều này thật sự làm người vô cùng kỳ quái, cho dù thật sự có người đến phá hư, hoặc thật sự bị động đất, cũng không chỉ có bộ dáng như vậy đi?

Cho dù là cố ý làm cũng không làm được như vậy!

Bọn hắn chỉ biết trong lòng đất có lẽ tồn tại kỳ vật nào đó, nhưng làm sao biết kỳ vật kia chính là bổn nguyên đại địa – Địa Tinh Chi Tâm?

Chỉ cần vật kia còn ở, cho dù mặt đất nơi đây bị phá hỏng nhưng rất nhanh cũng sẽ khôi phục lại như ngày thường, tốc độ như vậy với tu vi của nhóm người Liễu Phong sao có thể nhận ra?

Dưới lòng đất, bên trong thế giới tối đen, đột nhiên một điểm ngân quang chậm rãi lóe lên, khoảnh khắc sau ngân quang sáng ngời, bắt đầu khởi động, phảng phất như lôi đình.

- Bổn nguyên đại địa, Địa Tinh Chi Tâm, Địa Tinh Chi Tâm!

Ngân mang lóe sáng, một thanh âm nỉ non vang lên, mơ hồ có thể thấy được trong ngân mang hiện ra thân ảnh một người trẻ tuổi, trên miệng đang hiện rõ ý cười.

Hắn chính là Thần Dạ, mà hôm nay Địa Tinh Chi Tâm đã hoàn toàn bị hắn luyện hóa!

Với tu vi mà nói, luyện hóa Địa Tinh Chi Tâm cũng không giúp hắn tăng lên tu vi, nhưng thân thể hắn lại tản ra sinh cơ cực kỳ nồng đậm, sinh cơ trải rộng toàn thân, như chính hơi thở, như vậy có thể hấp thu vật chất trong không gian chung quanh, diễn biến thành thiên địa linh khí.

Không cần tu luyện là có thể hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể, chỗ tốt như vậy làm sao để cho hắn không vui mừng?

Chỗ tốt lớn hơn nữa chính là trong bổn mệnh hồn phách!

Lúc luyện hóa Địa Tinh Chi Tâm, nó đã trực tiếp dung hợp cùng bổn mệnh hồn phách, mượn nhờ bổn nguyên đại địa làm trạng thái hồn biến từ lúc mới sơ kỳ đã tăng lên một độ cao mới, dù chưa thể tăng thêm cấp bậc nhưng đã xem như chạm vào cánh cửa.

Phải biết rằng ngày xưa với tu vi cảnh giới của Cổ Đế chỉ luyện tới trạng thái đăng đường nhập thất, Thần Dạ đạt được hồn biến mới bao nhiêu năm?

- Chủ nhân, chúc mừng ngươi!

Đao Linh mang theo ý cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.