Chương trước
Chương sau
Phương Đông Lưu giận không kềm được, tuy nói mặt mũi của hắn tổn thất, đường đường cao thủ Hoàng Huyền ngũ trọng lại không làm gì được người trẻ tuổi, người khác chắc chắn chê cười hắn, nếu như đổi mạng còn đáng chê cười hơn nữa.

Hai mắt Thần Dạ nhíu lại, nói:

- Sắp chết đến nơi còn có tâm tư này, cũng có ý nghĩa chết người, cũng cho âất cả mọi người biết rõ cái gọi là môn chủ Tàn Dương Môn chỉ là tiểu nhân hèn hạ thôi.

Giết Phương Đông Lưu rất đơn giản, nhưng mà Thần Dạ biết rõ Nguyễn Tiêm Hủy nhất là Trường Tôn Nhiên không muốn Tàn Dương Môn đại loạn, do đó sụp đổ, cứ như vậy giết người thì Nguyễn Tiêm Hủy còn không có đầy đủ uy tín ngồi lên vị trí môn chủ.

Trường Tôn Nhiên cực kỳ thông minh, cảm kích đối với Thần Dạ, sau đó nói rõ chuyện trong Nhất Tuyến Thiên.

- Môn chủ đại nhân, ta tự hỏi tiến vào Tàn Dương Môn tới nay. cho dù không làm ra cống hiến quá lớn, nhưng dù sao ta là đệ tử Tàn Dương Môn, ngươi bán đứng là bán đứng ngay, như vậy quá khiến trái tim người ta băng giá.

- Bán đứng chính là chuyện khiến người ta rét lạnh tâm cam.

Phương Đông Lưu cười lớn lắc lắc đầu nói:

- Ngươi đã là đệ tử Tàn Dương Môn, nên làm tốt tùy thời chịu chết vì Tàn Dương Môn, Tàn Dương Môn cho tới bây giờ không thể nào vì một người được, nếu không có bổn tọa đầu nhập tâm huyết vào thì làm sao có Trường Tôn Nhiên ngươi?

- Vì Tàn Dương Môn có thể tái hiện huy hoàng ngày xưa, ta không tiếc hết thảy!

Phương Đông Lưu quát lạnh.

- Nhưng mà ngươi không có quyền lợi bỏ qua bất cứ tính mạng nào.

Nghe vậy Phương Đông Lưu cười to:

- Nhất tướng công thành vạn cốt khô, chỉ cần bổn tọa có thể đạt được truyền thừa cuối cùng trong Nhất Tuyến Thiên, đợi một thời gian bổn tọa có thể đột phá Hoàng Huyền, đạt tới Tôn Huyền, cả bắc vực này thể sánh ngang với Tàn Dương Môn chỉ có Kiếm Tông, Huyễn Lưu Các, thậm chí có thể là thế lực siêu cấp duy nhất của cả bắc vực.

- Vì đạt được mục đích này, không chỉ Trường Tôn Nhiên ngươi, toàn bộ Tàn Dương Môn này ai có thể trợ giúp hoàn thành mục đích, bổn tọa không chút do dự cho kẻ đó đi chịu chết.

Ngày nay sắp thành lại bại, bị hào quang bảy màu bao phủ, Phương Đông Lưu tự mình cảm ứng được lực hấp dẫn đáng sợ thì hắn hiểu ngày hôm nay cho dù toàn bộ Tàn Dương Môn, tất cả mọi người cùng xông lên với hắn chỉ sợ cũng không thể giết Thần Dạ cùng Trường Tôn Nhiên.

Hai người này rất ưu tú, một khi còn sống rời khỏi, không bao lâu sau với thủ đoạn của bọn họ sẽ giết trở về Tàn Dương Môn.

Hiện tại đã là cùng đồ mạt lộ, Phương Đông Lưu cũng không còn chút băn khoăn nào cả, càng không cần để ý, nói chuyện cũng mang theo rung động cho người khác.

Sau khi nghe được lời nói gần như điên cuồng kia, sâu trong ánh mắt những người ở đây đều trở nên phức tạp, không ai nguyện ý trở thành quân cờ, càng không ai muốn trở thành người bị lợi dụng.

Mặc dù đây là Phương Đông Lưu thì trong lòng quá nhiều người cũng không muốn, không ai không muốn sống trong tự do tự tại, cho dù đây chỉ là nguyện vọng mỹ hảo mà thôi, nhưng mà không ngại bọn họ có dạng suy nghĩ này trong đầu.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người ở đây, Phương Đông Lưu không thèm để ý, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Nguyễn Tiêm Hủy, Phương Đông Lưu cuồng tiếu:

- Nguyễn Tiêm Hủy, ngươi trung thực trả lời bổn tọa, trước đây nếu như Trường Tôn Nhiên không phải đệ tử của ngươi, ngươi sẽ vì tiểu vương bát đản này động thủ với bổn tọa không?

- Ha ha, cho nên đừng ở trước mặt những người khác biểu hiện ra cái gì gọi là phong phạm của ngươi, nói cho cùng mỗi một người đều có ích kỷ, bổn tọa cũng không có sai, bổn tọa sai là sai khi đánh giá thủ đoạn của tiểu vương bát đản này, sai lầm không nằm trong không chế, nói tới nói đi, là bổn tọa tài nghệ không bằng người.

Phương Đông Lưu giận dữ quát:

- Nếu như giờ này khắc này, bổn tọa vẫn cao cao tại thượng như trước, chờ đợi bị giết là tiểu vương bát đản cùng Trường Tôn Nhiên tiện nhân kia, trong mắt các ngươi chắc chắn không có u oán, trong lòng các ngươi càng không dám không phục bổn tọa.

- Cho nên, đừng có dùng ánh mắt kia nhìn bổn tọa, bổn tọa cũng không có thực xin lỗi các ngươi.

- Không hổ là môn chủ, tới thời điểm này vẫn còn nói năng hùng hồn như vậy!

Thần Dạ cười nhạt một tiếng, ánh mắt mang theo lăng lệ:

- Tùy ngươi định ba hoa chích choè téế nào cũng không cải biến được sự thật, ngươi làm tất cả chỉ vì chính ngươi, nếu như ngươi là vì Tàn Dương Môn, như vậy dùng thiên phú hơn người của Trường Tôn cô nương, nàng chắc chắn sẽ dẫn Tàn Dương Môn đi đến huy hoàng như người nọ, ngươi không chỉ buông tha nàng, còn luôn miệng nói vì Tàn Dương Môn, Phương Đông Lưu, ngươi cho rằng có người sẽ tin sao?

Thần sắc Phương Đông Lưu trì trệ, lại cười to lên:

- Tiểu vương bát đản, hãy bớt sàm ngôn đi, rơi vào trong tay ngươi, bổn tọa tài nghệ không bằng người, muốn bổn tọa cúi đầu nhận sai là không có khả năng.

Nghe vậy Thần Dạ cười nói:

- Ngươi lại sai, ta nói lời này chỉ là trước thời điểm giết ngươi, giúp người khác trong nội tâm không có cảm giác không nên mà thôi.

Sắc mặt Phương Đông Lưu biến đổi lần nữa, rồi sau đó ánh mắt ảm đạm xuống, nói:

- Bổn tọa đã sai, nhưng trước khi chết có thể nói cho bổn tọa biết tên của ngươi không, cho bổn tọa ít tiếc nuối một chút.

- Không cần thiết!

Tâm thần Thần Dạ khẽ động, quỷ thi lập tức động thủ, thời điểm này phải giải quyết Phương Đông Lưu nhanh hơn, thứ hai cũng nhanh chóng hút hắn vào thiên địa hồng hoang tháp.

Nơi này là Tàn Dương Môn, còn có rất đông người đang nhìn, hai chữ ‘ Thần Dạ ’ này hôm nay liên quan quá lớn, Thần Dạ không muốn mang phiền toái cho Tàn Dương Môn, càng thêm không muốn cho người có ý chí có cơ hội lợi dụng.

- Thần công tử, cám ơn ngươi.

Phương Đông Lưu đã chết, cả Tàn Dương Môn lấy Nguyễn Tiêm Hủy vi tôn, nàng lập tức trấn an nhiều đệ tử Tàn Dương Môn, làm cho Tàn Dương Môn tạm thời khôi phục trật tự, lúc này mới đi tới trước mặt Thần Dạ cảm tạ.

Hiện tại trong bắc vực, danh tiếng Thần Dạ đã truyền đi xôn xao, không đơn thuần là cao thủ Tà Đế điện truyền âm, chuyện xảy ra ở Tinh Vân thành sớm truyền đi rồi, Thần Dạ người này thanh danh truyền khắp cả bắc vực.

Hoàng gia hiện tại không có một người còn sống, Thiên Kiếm Môn cũng không có một người còn sống, những chuyện này là do người trẻ tuổi Thần Dạ làm.

Nếu như không phải vì Trường Tôn Nhiên, trong nội tâm Nguyễn Tiêm Hủy rất rõ ràng, hôm nay Tàn Dương Môn chỉ sợ cũng sẽ tiếp bước Hoàng gia cùng Thiên Kiếm Môn, ngay cả Tàn Dương Môn thực lực hơn xa hai thế lực này, nhưng đồng thời thực lực Thần Dạ cũng hơn xa lúc trước.

- Nguyễn tiền bối khách khí, Nguyễn tiền bối tận lòng chiếu cố Trường Tôn cô nương, đây là tốt, ta làm tất cả chỉ vì nàng.

Thần Dạ vừa cười vừa nói.

Nguyễn Tiêm Hủy ôm quyền nói ra:

- Tóm lại là cám ơn, nếu như công tử có gì cần giúp đỡ, ta cùng với Tàn Dương Môn sẽ toàn lực hỗ trợ, hy vọng Thần công tử không nên ghét bỏ mới tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.