Chương trước
Chương sau
Trên đài cao, nữ tử mặc một bộ đồ màu đen phảng phất như cái gì cũng không làm, cười dài nhìn Hoàng Vũ nói.

Thanh âm truyền ra, trong đám người khổng lồ cũng lại không có tiếng cười nhạo vang lên, một kích mới vừa rồi kia mặc dù là mang theo tính chất đánh lén, nhưng nếu như quang minh chính đại cũng không thấy được có bao nhiêu người có thể toàn thân trở lui.

Bởi vì mọi người đều biết người trẻ tuổi kia, tu vi đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền.

Người ở Bắc vực, kiệt ngạo thì cũng kiệt ngạo, nhưng cũng không phải là hạng người ngu xuẩn, sẽ không ở sau khi thấy thủ đoạn lợi hại của đối phương còn có thể không sợ chết mà cười nhạo nàng.

Ánh mắt của Liễu Hàn Nguyệt, Phương Uyên Thước, Vân Đông Lưu tam đại công tử nhẹ nhàng ngưng đọng lại, Niệm Thần mang đến cho bọn hắn từng tia áp lực, chỉ có ý cười khổ ở trong đồng tử của Tôn Vĩ kia càng là tăng lên.

Sau khi nhìn Niệm Thần một hồi lâ, Hoàng Vũ mới nhàn nhạt nói:

- Cô nương, hôm nay là ngày mà Hoàng gia ta mở lôi đài tỷ võ chiêu thân, có lẽ ở trong quá trình này chúng ta có làm chuyện xem thường, chọc giận cô nương, ở chỗ này Hoàng Vũ hướng ngươi nhận lỗi, nhưng mời cô nương trước rời đi, sau chuyện này cô nương nói một cái lý do, nếu như chúng ta thật sai lầm thì sẽ không phải là không thừa nhận.

- Cũng thỉnh cô nương không cần tiếp tục quấy rối trước mặt mọi người, Hoàng gia cũng không muốn ném mặt mũi.

Những lời này nói đến tiến thối tự nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm cho người ta âm thầm gật đầu, người có thể được Tam Thiên Thanh Huyễn lưu nhìn trúng quả nhiên không đơn giản như vậy.

- Di, ngươi còn là nói đúng, bổn cô nương chính là đến quấy rối, thế thì sao?

Đổi lại là bất cứ người nào, lời nói của Hoàng Vũ có lẽ đều có thể để cho người đó có điều kiêng kỵ, dù sao bối cảnh sau lưng của nàng hết sức không kém, mà Niệm Thần là cố ý đến quấy rối, tìm cũng chính là Tam Thiên Thanh Huyễn lưu, thanh danh của cái thế lực này cũng không cách nào để cho nàng lui bước.

- Lớn mật!

Trong chúng nữ ở sau lưng Hoàng Vũ, một gã lục y nữ tử ở trong đám người đi ra, ống tay áo phất phới hóa thành tinh cương thiết côn đâm thẳng tới Niệm Thần mà đi.

- Lục Ngạc, trở về!

Lục y nữ tử mặc dù nhanh, Hoàng Vũ càng nhanh hơn một bậc, ở thời điểm ống tay áo vừa mới bạo xạ mà ra đã bị Hoàng Vũ ngạnh sinh sinh kéo trở về, chợt nhìn Niệm Thần nói:

- Cô nương, tỷ muội của ta có chút vọng động, không có ý tứ, thời gian không còn sớm, kính xin cô nương trước xuống lôi đài, đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta nhất định sẽ đi tìm cô nương nói rõ hiểu lầm giữa chúng ta.

Lời nói này, cử động này lấy thân phận bối cảnh của Hoàng Vũ đã là cực kỳ khách khí, có lẽ là bởi vì xuất sắc của Niệm Thần cùng với nàng có thể có bối cảnh cường địa, nhưng bất kể nói như thế nào, Hoàng Vũ cũng cho đủ mặt mũi.

Tiếp tục náo loạn mà nói, Niệm Thần liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Trong tửu lâu, Thần Dạ rất có hứng thú nhìn Hoàng Vũ kia, tu vi của nàng không phải là cao nhất ở trong cùng thế hệ mà hắn biết, thiên phú cũng không phải là yêu nghiệt nhất, nhưng đại khí trong phong cách hành sự cùng phần nắm chắc tự tin kia liền ở trong nữ tử mà nói chỉ có Trường Tôn Nhiên mới có thể so sánh được với nàng, coi như là yêu nữ Chung Kỳ cũng là không bằng nàng.

Khó trách Tam Thiên Thanh Huyễn lưu thu người hà khắc lại để cho nàng bái nhập vào trong môn.

Mà đến lúc này Thần Dạ cũng không muốn ra mặt trợ giúp Niệm Thần một phen, hắn muốn nhìn một chút cái cô nương này đến tột cùng ứng đối như thế nào mới có thể đạt tới kết quả mà chính nàng dự mưu.

Truyền nhân ưu tú của Kiếm tông chống lại đệ tử trẻ tuổi nhất của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu, ngoại nhân có lẽ không biết nhưng trong lòng các nàng nhất định là hiểu được, tràng tỷ thí nyaf bất kể là dùng phương thức gì, Hoàng Vũ đều không thể thua, nàng mới vừa gia nhập Tam Thiên Thanh Huyễn lưu, không thể để cho sư môn mất thể diện.

Niệm Thần càng thêm không thể thua, bây giờ còn chưa có người nào biết được thân phận của nàng, nhưng tổng có một ngày sẽ bị người biết đến, chủ động đến khiêu khích, nếu như đại bại mà về, đối với danh tiếng của Kiếm tông mà nói là một đả kích khổng lồ.

Đồng thời Thần Dạ càng lúc càng phát hiện Niệm Thần tựa hồ trở nên giống một người khác, càng lúc càng có mấy phần suy đoán rồi, hắn muốn mượn trận này hảo hảo thấy rõ Niệm Thần này đến cùng có đúng là người ở trong tưởng tượng của hắn hay không.

- Hiểu lầm a!

Niệm Thần trong trẻo lạnh lùng cười nói:

- Hôm nay lôi đài tỷ võ chiêu thân, xin hỏi Hoàng Vũ cô nương, một mình ngươi có phải cũng là một nhân vật ở trên lôi đài này hay không!

- Tự nhiên là có!

Hoàng Vũ gật đầu nói.

Vẻ trong trẻo lạnh lùng của Niệm Thần càng đậm:

- Nếu là như vậy, giữa chúng ta liền không có bất kỳ hiểu lầm nào, cái lôi đài này, ta liền có đầy đủ lý do đi lên.

Lông mày của Hoàng Vũ nhẹ nhàng nhăn lại hỏi:

- Cô nương, đây là ý gì?

- Là ý tứ gì trong lòng ngươi nhất định hiểu được, không cần thiết phải giả bộ hồ đồ không biết, đừng nói nhảm nữa, có ta ở đây, đại sự tỷ võ chiêu thân này cũng đừng nghĩ tiếp tục nữa, trừ phi giết ta.

Niệm Thần thản nhiên nói.

Ánh mắt của Hoàng Vũ là hơi run lên, lông mày nhẹ nhíu, nói:

- Nghe được như vậy, giữa chúng ta đúng là một chút hiểu lầm cũng không có, cô nương ngươi là thuần túy đến quấy rối.

- Có phải là hiểu lầm hay không, ta có phải là cố ý hay không, vẫn là câu nói kia, trong lòng ngươi rất rõ ràng, ta sở dĩ không nói rõ ra là vì bảo lưu lấy mặt mũi của Hoàng Vũ ngươi, cho Tam Thiên Thanh Huyễn lưu, Hoàng Vũ cô nương, ngươi nhất định phải để ta nói ra sao.

Niệm Thần giảo hoạt cười nói.

Mà bàn tay nàng nhẹ nhàng vừa động, kiếm trong tay nhất thời chỉ vào một phương hướng nào đó, đây vốn là một cái hành động rất là tùy ý, ngược lại là để cho sắc mặt Hoàng Vũ chợt biến đổi.

Lúc này tất cả mọi người, ngay cả Thần Dạ cũng trở nên tò mò, xem ra Niệm Thần quấy rối cũng không phải là tự nhiên mà có, cũng không biết rốt cuộc Hoàng Vũ có chuyện gì mà bị Niệm Thần nắm chặt rồi.

Như vậy mà nói, tất cả cố tình gây sự ở trên người Niệm Thần, dưới mắt cũng là có thể lấy xuống rồi, tiếp đó vẫn là do nàng đi náo đều sẽ không còn có người nào lấy lý do này đến chỉ trích nàng.

Nếu như nói mới vừa rồi là một hiệp, như vậy Niệm Thần coi như là hơi chiếm thượng phong rồi, dù sao tràng lôi đài thịnh hội này sẽ không dễ dàng tiếp tục như vậy nữa.

- Cô nương, ngươi rốt cuộc là người nào?

Mặc dù có chuyện bị đối phương nắm chặt, sắc mặt Hoàng Vũ hiện tại cũng đã khôi phục lại rồi, căn bản không có ảnh hưởng đến nàng, phần tâm tính này thật là không tệ.

Ngược lại, thắng một tràng, tâm tình của Niệm Thần nhưng không có tốt hơn bao nhiêu, nàng lạnh lùng nói:

- Muốn biết ta là ai, rất đơn giản, đánh một trận, thắng ta, ngươi tự nhiên sẽ biết ta là ai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.