Chương trước
Chương sau
Hổ Lực cười hắc hắc, nói:

- Vì sao các ngươi làm hoàng đế đều dùng cùng lý do như vậy thoái thác đây, cho chút mới mẻ đi!

Nói xong, bàn tay lắc lắc, thân ảnh trong tay bị ném tới trước người hoàng đế, đồng tử hoàng đế co rụt lại, quát:

- Cơ Hiên, vì sao ngươi đi cùng bọn hắn?

Nhìn vào Thần Dạ, trong lòng hoàng đế chợt nảy, nhất thời cười lạnh nói:

- Thần Dạ, ngươi chưa bao giờ thừa nhận Thần gia các ngươi phản quốc,trên dưới Thần gia cũng không thừa nhận qua, hôm nay hoàng đế Đại Thương ở chung một chỗ với các ngươi, đây là ý gì?

Ngoại trừ người của Thần gia, tất cả mọi người kể cả Diệp Thước cùngThiết Dịch Thiên đều ngẩn ra, trung niên kia nguyên lai chính là hoàngđế Đại Thương?

Chẳng qua hoàng đế Đại Hoa muốn nhân cơ hội hãm hại cũng làm mọi ngườigiễu cợt, nếu có quan hệ, sao hoàng đế Đại Thương lại bị ném ra?

Mọi người đột nhiên phát hiện, nguyên lai hoàng đế cao cao tại thượngkhi đối mặt tử vong uy hiếp kỳ thật cũng chẳng khác gì một người bìnhthường.

- Cơ Hiên, đem những gì ngươi biết nói lại lần nữa trước mặt mọi người đi!

Thần Dạ nhàn nhạt cười nói.

- Ta?

- Nói đi! Dù không nói ngươi cũng không thể sống rời đi, dù ta bỏ quangươi, Mộ Diệp chưa chắc sẽ bỏ qua ngươi. Nếu nói, Đại Thương hoàngtriều vẫn còn tồn tại!

Nghe lời uy hiếp, sắc mặt Đại Thương hoàng đế nhất thời ảm đạm, sau mộtlát im lặng, lại đem giao dịch giữa hắn cùng Đại Hoa hoàng đế rõ ràngrành mạch nói một lần.

Thanh âm xôn xao vang lên, mọi người lúc này mới hiểu được khó trách sau khi Cửu Trọng Quan bị Đại Thương hoàng triều hoàn toàn chiếm cứ, vì sao lại không tiếp tục xâm phạm, nguyên lai còn có nguyên nhân này bêntrong.

Sau một trận xôn xao, vô số ánh mắt phẫn nộ như lôi điện bắn về phía hoàng đế Đại Hoa!

Thân là cửu ngũ chí tôn, không thể khoan dung uy danh cùng quyền thế của thần tử hơn xa mình, muốn thu dọn Thần gia, điều này không gì đángtrách, có câu nói công cao chấn chúa đáng giết, biết bao năm qua hoàngđế các triều đại đều thừa hành theo tín niệm này.

Nhưng bởi vì quyền lực trong tay lại lấy đi ba mươi vạn sinh mạng, làm vậy không khỏi quá độc ác đi?

- Mộ Diệp, ngươi còn lời gì để nói?

Cảm nhận được vô số ánh mắt phẫn nộ, trong lòng Mộ Diệp như lâm vào vựcsâu không đáy, nhưng câu hỏi của Thần Dạ nháy mắt thiêu đốt nội tâmkhông cam lòng của hắn, hoàng đế tức giận quát:

- Thần Dạ, hiện giờ ngươi năng lực thông thiên, ai biết được có phải dongươi bức bách Cơ Hiên nói ra những lời này, ngay vừa rồi ngươi uy hiếphắn mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

- Đừng tưởng rằng có được thực lực thì ngươi có thể tùy ý làm bậy. ĐạiHoa hoàng triều không chấp nhận được yêu nghiệt như ngươi tồn tại!

Thần Dạ bật cười:

- Mộ Diệp, đã đến lúc này ngươi còn cãi bướng như thế, cũng tốt, chongươi chết tâm phục khẩu phục, đồng thời cho người trong thiên hạ cũngbiết ngươi đáng chết, không phải Thần Dạ này mưu triều cướp ngôi!

- Cơ Hiên, năm đó ngươi mưu đồ bí mật với Mộ Diệp, hẳn là có thư lui tới đi? Những vật kia vẫn còn chứ?

Sắc mặt Mộ Diệp đột nhiên trắng bệch.

Thấy vậy Thần Dạ cười nói:

- Mộ Diệp, còn muốn ta lấy ra thêm chứng cớ khác sao?

- Không cần! Thiết Dịch Thiên, buông trẫm ra!

Có lẽ đã biết kết cục sẽ không khả năng chuyển biến, khi Thiết DịchThiên buông hắn ra, thân hình hắn chấn động, thần sắc tràn ngập uynghiêm của một cửu ngũ chí tôn.

- Thần Dạ, ngươi thắng, trẫm thừa nhận! Nhưng thiên hạ này là thiên hạcủa trẫm, vạn dân là con dân của trẫm, trẫm muốn làm gì, còn không cầnngươi tới chất vấn trẫm!

Trong tiếng cười lạnh, hắn chỉ vào huynh đệ Thần Thuận, quát:

- Lúc trẫm còn nhỏ tuổi, phụ hoàng nói cho trẫm, Thần gia là bằng hữutrung thành nhất, để cho trẫm học theo tình nghĩa của phụ hoàng cùngThần Trung, điểm này trẫm không phản đối, cũng làm như vậy, nhưng kếtquả các ngươi đối đãi trẫm thế nào, lão nhân Thần Trung kia đối đãi trẫm thế nào?

- Ở trong mắt các ngươi, trẫm chỉ là một tiểu tử vô tri, đưa ra quyếtđịnh đều là sai, đều cần các ngươi chỉ dạy. Có lẽ là đúng vậy, các ngươi là trợ giúp trẫm, muốn cho trẫm làm một hoàng đế tốt, nhưng mà…

Hắn lạnh lùng cười nói:

- Các ngươi đều quên, ngay lúc đó trẫm là thái tử, là hoàng đế tương lai của Đại Hoa hoàng triều, mà không phải vãn bối của Thần gia, càng không phải con rối, dù chỉ dạy, các ngươi cũng cần có chút thái độ.

- Các ngươi chẳng những không có, sau khi trẫm đăng cơ làm hoàng, tronglòng các ngươi chưa từng đem trẫm đối đãi thành cửu ngũ chí tôn chânchính, có xem trẫm là huynh đệ của mình?

- Các ngươi đã không có, trẫm cần gì phải đem các ngươi xem là huynh đệ, trở thành thần tử có thể thân cận?

- Người ngỗ ngược trẫm, không tôn trọng trẫm, đều phải chết!

Hoàng đế Đại Hoa dữ tợn quát.

- Trẫm vốn là thiên tử, hưởng vạn dân kính ngưỡng, thiên hạ đều là củatrẫm, trẫm muốn giết người, ai dám không nghe? Mặc kệ các ngươi thừanhận hay không, Thần gia tồn tại đối với trẫm, đối với Đại Hoa hoàngtriều mà nói là một u ác tính, chỉ cần không có khối u độc này, trẫm cóthể làm rất tốt, con dân cùng thiên hạ của trẫm cũng có thể trôi qua rất tốt.

- Cho nên vì nhổ đi độc lựu này, đừng nói là ba mươi vạn người, dù là ba trăm vạn, chỉ cần làm cho Thần gia vĩnh viễn không xuất hiện trên thếgian, đổi lấy ổn định cùng hòa bình lâu dài cho hoàng triều, trẫm khôngchút do dự động thủ.

- Hắn điên rồi!

Đại Thương hoàng đế giờ phút này đều không nhịn được thở dài.

Đại Hoa hoàng đế gầm lên:

- Cơ Hiên, ngươi câm mồm! Đường đường Đại Thương hoàng đế lại bị vàingười mang tới nơi này, hơn nữa buông trôi bỏ mặc, ngươi căn bản khôngxứng làm vua của một nước, trẫm thật buồn cười, lại xem ngươi làm đốithủ, lại cùng ngươi hợp tác, buồn cười!

- Nói xong sao?

Thần Dạ thản nhiên hỏi.

- Thần Dạ, muốn giết cứ giết, nếu trẫm nhíu mày không xứng làm Đại Hoa hoàng đế!

- Ngươi nguyên bản đã không xứng làm hoàng đế.

Thần Dạ lãnh đạm nói:

- Ngươi nhắc tới huynh đệ, ta sẽ nói với ngươi một chút cái gì là huynhđệ! Huynh đệ, là phải toàn tâm toàn ý trả giá, là đem sau lưng mình giao ra, ngươi sao, ngươi có loại cảm thụ này hay không?

- Khi ngươi đang ở cùng đại bá nhị bá của ta, ngươi tự hỏi lòng, ngàytrước ngươi ôm ý tưởng kết giao, là muốn lợi dụng xu thế của Thần giagiúp ngươi lên vị thái tử, sau đó ngồi lên ngôi hoàng đế?

- Mộ Diệp, ta cho ngươi biết, Thần gia chưa từng có lỗi gì với ngươi.

- Nếu trong lòng ngươi không có tâm tư nhổ Thần gia tận gốc, người của Thần gia căn bản không có ý nghĩ gì khác.

Thần Dạ cười lạnh nói:

- Cho đến ngày nay, ngươi bị bất đắc dĩ cũng tốt, ta bị buộc cũng thế,kết cục đều đã định ra. Gọi là đạo lý, gọi là đúng sai, ta không nói,ngươi sẽ không nghe, cho nên dù ngươi không phục hay không cam lòng, sựthật cũng không thể thay đổi.

- Mộ Diệp, oan hồn ba mươi vạn người, đang chờ các ngươi, ngươi cùng Cơ Hiên lấy cái chết tạ tội thiên hạ đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.