Chương trước
Chương sau
Thần Dạ gật đầu thản nhiên nói:

- Xem như ngươi thành thật, có ý nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, dùsao không ai nguyện ý đặt một nguy hiểm tồn tại bên cạnh mình, nếu đổilại là ta cũng sẽ làm vậy. Nhưng mà…

Lời của Thần Dạ xoay chuyển, lạnh lùng nói:

- Ngươi nhắc tới phụ mẫu của ta, cha mẹ ta sao ngươi có thể tùy ý bình luận!

- Công tử tha mạng!

Tuyết Nhu đột ngột quỳ xuống ngay trước mặt mọi người, mọi người đềukinh ngạc. Bản thân nàng là thiên tài đệ tử của Âm Liên Tông, thành tựutương lai thật khó nói, ngay cả Mạc Lăng Sơn cũng không thể không thừanhận tài năng của nàng, nếu không hắn cũng sẽ không đi theo Âm Mỵ đếnnơi đây.

Nếu không phải Thần Dạ cùng Tử Huyên xuất hiện, Mạc Lăng Sơn dự tính sẽra tay đánh chết Tuyết Nhu, không thể lưu tai họa ngầm thật lớn cho Mạcgia ngày sau.

Nhưng không ngờ nàng có thể làm ra hành động quỳ sụp trước mặt mọi người như thế, trên thực tế khi Thần Dạ vừa dứt lời nàng chẳng những cảm giác được sát ý của hắn, thậm chí khí tức nguy hiểm mà nàng cảm ứng trước đó cũng khiến nàng hoảng sợ.

Dù tu vi của hắn không bằng nàng nhưng nàng thật sự không hề có chút ýphản kháng, bởi vì nàng biết nếu mình có ý niệm này kẻ bị giết chết sẽchính là nàng.

Người của Âm Liên Tông kinh ngạc, ánh mắt mọi người nhìn Thần Dạ với vẻ kính sợ.

- Tuyết Nhu, sao ngươi lại quỳ trên mặt đất, còn quỳ trước mặt tiểu tử đó!

Một thanh âm khàn khàn chợt vang lên, là Âm Ngọc từ trong doanh địa nghỉ ngơi bay ra, qua năm ngày điều dưỡng thương thế của nàng đã tốt hơn rất nhiều.

- Đây là có chuyện gì?

Khi đi tới gần mọi người, ánh mắt Âm Ngọc đảo qua dãy cung điện khổng lồ nhất thời cả kinh kêu lên.

Khi nàng nhìn một vòng chung quanh không tìm thấy nữ nhân đánh nàng trọng thương vô lực đánh trả lập tức khiếp sợ kêu lên.

- Làm sao có thể, tiện nhân kia sao có thể xúc động bí mật của Thiên Ma Tông, làm sao có thể…

Ấn đường của Thần Dạ chợt tối đen, hắn không cho phép bất luận kẻ nào dám nhục mạ Tử Huyên!

Nhưng còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, một tiếng chấn vang kinh thiên triệt địa.

Cung điện khổng lồ chấn động, từng đoàn ma khí hình thành một xoáy nước màu đen thật lớn trên bầu trời cung điện phía trước.

Xoáy nước xoay tròn thật nhanh, hấp thu năng lượng ngày càng nhiều, xoáy nước không ngừng mở rộng cuối cùng đã vượt qua phạm vi quanh cung điệnhướng bên ngoài khuếch tán.

- Tuyết Nhu, Âm Mỵ, sao lại thế này?

Thần Dạ căng thẳng quát hỏi.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, Âm Mỵ chần chờ đáp:

- Công tử, Tử Huyên cô nương có thể thừa dịp này tăng lên tu vi của mình nên mới gây ra động tĩnh như vậy.

- Hắc hắc…

Âm Ngọc cười quái dị:

- Âm Mỵ, bọn hắn là khách nhân của ngươi, không nên lừa gạt khách nhâncủa mình. Cái gì mà tăng lên tu vi, tuy bổn tông chủ không hiểu rõ tiệnnhân kia làm sao xúc động được bí mật của Thiên Ma Tông nhưng nếu khôngtu luyện qua Thiên Ma tâm pháp vô luận là ai, tu vi sâu đậm thế nào đừng mơ tưởng mang đi bí mật của Thiên Ma Tông, tiện nhân kia chết chắc rồi, ha ha…

Âm Ngọc đang cười to, chợt cảm giác được ánh mắt băng sương nhìn tới, nhận ra là Thần Dạ, nàng càng cười lớn:

- Tiểu tử, trước đó là tiện nhân kia làm chỗ dựa cho ngươi, ta không làm gì được ngươi, hiện nay tiện nhân kia đã chết, bổn tông chủ thật muốnnhìn xem ngươi làm sao còn sống rời đi nơi này.

- Vậy ngươi nhìn cho rõ ràng!

Âm Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh kia đã như quỷ mị xuất hiệntrước mặt nàng, một quyền như bão táp mang theo tiếng long ngâm hunghăng oanh kích thẳng trước người nàng.

- Phốc xuy…

Một ngụm máu tươi đỏ thẫm phun trào, thân thể Âm Ngọc bay ngược ra ngoài trực tiếp văng vào tảng đá lớn khiến nó nát vụn, mà sinh cơ của nàngcũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán.

Toàn bộ mọi người kể cả Mạc Lăng Sơn đều cảm thấy rét lạnh, ánh mắt nhìn Thần Dạ vô cùng kinh hãi.

Nhóm người Mạc Lăng Sơn vốn đã hiểu rõ thủ đoạn của Thần Dạ, năm xưa khi còn ở cảnh giới thượng huyền đã đánh cao thủ lực huyền chật vật, mà nay với thực lực của hắn đánh chết cao thủ lực huyền như Âm Ngọc sẽ khôngquá khó khăn.

Nhưng thật không ngờ lại dễ dàng như thế, mặc dù trạng thái của Âm Ngọc không còn ở thời đỉnh phong!

- Âm Ngọc nói, có phải là thật sự?

Thần Dạ không hề nhìn tới Âm Ngọc đang nằm chờ chết, trước mắt không có gì càng trọng yếu hơn an nguy của Tử Huyên.

Đám người đều yên tĩnh, ngay cả thanh âm châm rơi xuống đất cũng có thểnghe thấy. Đầu của Tuyết Nhu cùng Âm Mỵ đều cúi thấp như muốn gục xuốnggiữa hai đầu gối của chính mình.

Tuy rằng hai nàng không biết cảm tình của Thần Dạ đối với Tử Huyên sâuđậm bao nhiêu, nhưng lúc này cũng hiểu được là lúc hắn đang phẫn nộ vôcùng, mà trước đó hai nàng cũng không nhắc tới sẽ có nguy hiểm này.

- Tốt lắm!

Thần Dạ thản nhiên cười, dáng tươi cười bình thản nhưng làm người takhông nhịn được rùng mình. Tuyết Nhu cùng Âm Mỵ đều biết nếu lần này TửHuyên không thể sống sót đi ra, hai người họ sẽ trở thành mục tiêu trútcăm phẫn của Thần Dạ.

- Hổ Lực đại ca, chiếu cố cho Linh nhi!

- Thần Dạ huynh đệ, ngươi muốn làm gì?

Thần Dạ khoát tay, thân hình vừa động đã xuất hiện trước xoáy nước ma khí.

- Đại ca ca, đừng ah!

Linh nhi nhất thời kêu to, không ai biết xoáy nước ma khí rốt cục đạibiểu cho điều gì, dù Linh nhi hiểu được thủ đoạn của Thần Dạ nhưng giờphút này nhìn xoáy nước như hắc động vũ trụ, dù là Hổ Lực cũng cảm thấyvô cùng nguy hiểm.

- Yên tâm, ta không có việc gì, các ngươi chẳng lẽ đã quên lực lượng hiện tại của ta xuất thân từ chỗ nào sao?

Ma khí đã hình thành xoáy nước, đã không còn bao trùm cung điện nhưtrước, Thần Dạ không cần lo lắng nó có thể ngăn cản hắn đi vào bêntrong.

Tử Huyên gặp nạn, đừng nói chỉ là ma khí xoáy nước, dù trước mặt là tử thần hắn cũng phải đi vào.

Tâm thần khẽ động, từ trong ấn đường ấn ký tối đen lại hiện ra, u quang bắn ra ngoài, trực tiếp bay vào trong xoáy nước.

- Oanh!

U quang vừa tiến vào bên trong, lại giống như cuồng phong bạo vũ làmxoáy nước không ngừng sôi trào, năng lượng ba động nhất thời lóe sáng.

Ánh mắt Thần Dạ ngưng tụ, cảm nhận động tĩnh bên trong, không chút nghĩ ngợi tung người nhảy vào.

- Bồng!

Thân ảnh Thần Dạ vừa vọt vào trong, một đạo hỏa hồng sắc năng lượngkhông biết từ nơi nào xông ra, nhiệt độ nóng rực cứng rắn đem hắn chấnngược trở về.

Ngay lập tức hỏa hồng sắc năng lượng như một tấm chắn xuất hiện trước xoáy nước, vừa vặn đem lối vào phong tỏa lại.

- Tử Huyên, muội muốn làm cái gì?

Năng lượng hỏa hồng sắc là do Tử Huyên phát ra, rõ ràng nàng không muốn để Thần Dạ đi vào bên trong.

Giờ này khắc này toàn bộ cung điện bị ma khí bao trùm, nhìn vào hình ảnh của cung điện đã biến mất, chỉ còn lại thế giới do ma khí tạo thành.

Bên trên bầu trời, vô số năng lượng nương theo thiên địa linh khí liêntục tràn vào xoáy nước, xuyên qua hỏa hồng sắc năng lượng tiến vào bêntrong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.