Chương trước
Chương sau
Thần Dạ thấp giọng quát nhẹ, Hắc Long khổng lồ cuộn mình, hóa thành một phương núi cao nguy nga, oanh một tiếng, liền chấn vỡ đại thủ che trời kia, sau đó mang theo chấn động kinh người cuốn về phía Tiêu Vô Yểm.

Thân ảnh Tiêu Vô Yểm vẫn bất động như trước, hai tay cấp tốc biến ảo bắt tay vào làm ấn, huyền khí chấn động, một thanh trường đạo gần như thực chất chậm rãi hiện ra, hắn lên, có từng tia khí tức lực lượng hủy diệt lặng yên tản mát ra.

Có chút hương vị Thần Binh, lại cũng không phải Thần Binh, không hổ là Lăng Tiêu Điện Tiêu gia, thủ đoạn như thế cũng có.

- Ta ngược lại muốn xem một chút, đến tột cùng có thể chém được đầu Chân Long này của ngươi không.

Cầm đao nơi tay, Tiêu Vô Yểm vô cùng dữ tợn cười cười, dưới một đạo thanh mang sáng chói bao bọc, trường đao phá không, bổ vào trên núi cao nguy nga do Chân Long biến thành kia.

Một hồi tiếng va đập thanh thúy truyền đến, đao mang sắc bén sáng chói kia từ trên đỉnh núi cao do Chân Long biến thành một mực hướng phía dưới, cuối cùng, dĩ nhiên cứ thế mà chém nó thành hai nửa.

Một kích tựa hồ vừa muốn không công mà lui, nhưng lúc này, Thần Dạ lại quỷ dị cười cười, ngay khi trường đao kia phân núi cao do Chân Long biến thành thành hai nửa thì một cái bóng lại từ trong đó bạo lướt ra.

Tốc độ cực nhanh không nói, lại thêm bóng dáng quá nhỏ, hơn nữa đến lại quá quỷ dị, dù cho Tiêu Vô Yểm có tu vị Địa Huyền nhị trọng nhưng lúc này cũng không cách nào tránh đi được.

- Vạn Vật Chung.

Tiêu Vô Yểm quát nhẹ, đồng phiến kia tản ra thanh sắc hào quang, hóa thành một phương chuông lớn trong suốt bao phủ hắn vào trong

Keng.

Bóng dáng đánh lên, có thanh âm to rõ truyền đãng ra ngoài, nhưng dù sao đó vẫn là Thần Binh, bóng dáng này dù cổ quái nhưng cũng không cách nào phá vỡ được.

Nhưng còn không đợi Tiêu Vô Yểm thả lỏng, ở phía trước hắn, thân ảnh Thần Dạ dĩ nhiên xuất hiện, mà Chân Long vừa rồi bị chém thành hai nữa lại dung hợp một chỗ, biến hóa thành Chân Long cả trăm trượng.

- Ta đến thử một lần, cái mai rùa này của ngươi đến cùng cứng bao nhiêu.

Rống.

Thần Dạ dứt lời, Hắc Long chỉ lên trời gào thét, chợt, thân thể trăm trượng kịch liệt nhỏ đi, cuối cùng, vừa hay quấn quanh cánh tay Thần Dạ lại

- Long Tí, hiện.

Lúc này có thể thấy được, Hắc Long quấn quanh trên hai tay dĩ nhiên rất nhanh ẩn vào, mà cánh tay Thần Dạ nhìn qua giống như hoàn toàn do long thân biến thành vậy.

- Uống.

Cách đó không xa, Thần Dạ bạo lướt mà đến, trên Long Tí ngân sắc hào quang lập loè không ngớt, như Lôi Đình chi lực đang nhảy lên, sau một lát, một quyền trùng trùng điệp điệp đánh lên chuông lớn kia.

Keng.

Thanh âm kim thiết thình lình vang vọng lên.

Vạn Vật Chung không chút sứt mẻ, chỉ là thanh mang rung rung một lát, nhìn thân ảnh đối diện nhanh chóng lui lại, Tiêu Vô Yểm cười to:

- Thần Dạ, chỉ bằng ngươi, đừng mơ phá được nó.

- Vậy sao.

Thần Dạ cười tà nói:

- Một kích phá không được, ta cũng không tin, nó có thể một mực kiên trì.

Hắc sắc thân ảnh kia lại lần nữa bạo lướt đến, mà nghe được câu kia của hắn, sắc mặt Tiêu Vô Yểm cũng xẹt qua một tia mỉa mai nhàn nhạt.

Đông đông đông.

Giữa không trung, từng đợt tiếng va đập âm thanh thúy không ngừng vang vọng, khiến người cảm thấy đặc biệt chói tai đồng thời cũng vì cử động điên cuồng của Hắc y nhân kia mà cảm thấy rung động,

Tuy rằng Vạn Vật Chung còn không bị đánh vỡ, nhưng tần suất thanh sắc hào quang rung rung đã càng ngày càng lớn, Tiêu Vô Yểm thân là chủ nhân càng thêm có thể cảm ứng được rõ ràng, trong mơ hồ đã để lộ ra cảm giác không chịu nổi.

- Điều này sao có thể.

Thần Binh tuy được gọi là Thần Binh, đó là vì linh tính vốn có đã có thể khiến Thần Binh và chủ nhân tiến hành tâm thần câu thông đơn giản, khiến trên trình độ nhất định Thần Binh tương dung với bản thân, phát huy ra được uy lực lớn nhất.

Dưới loại tình huống này, cũng không phải chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai.

Nói cách khác, muốn phá vỡ phòng ngự của Vạn Vật Chung thì ít nhất tu vị phải hơn xa Tiêu Vô Yểm hắn mới có thể làm được,

Cho nên, cử động và lời nói lúc mới bắt đầu của Thần Dạ quả thật khiến Tiêu Vô Yểm cảm thấy vô cùng ngây thơ, mà bây giờ. . . .

Tiêu Vô Yểm tuyệt đối không tin, Thần Dạ dựa vào thủ đoạn hiện giờ, dù cho công kích của hắn lăng lệ ác liệt như thế, nhưng chỉ cần mình còn có thể duy trì ở Vạn Vật Chung thì quyết không thể bị phá được.

- Tiểu tử này quá cổ quái rồi.

Tiêu Vô Yểm cắn răng, một lát sau, trên mặt lộ vẻ dữ tợn quát:

- Thần Dạ, ta ngược lại muốn xem một chút, ngươi với cảnh giới Lực Huyền làm sao so tiêu hao với ta đây.

Khống chế bất luận binh khí gì đều cần tiêu hao huyền khí năng lượng bản thân, Tiên Thiên Linh Bảo, Thần Binh cũng không ngoại lệ.

Một khi chủ nhân không còn nửa phần khí lực, Thần Binh tuy còn có thể tự hành bảo vệ, nhưng Thần Binh dù sao cũng không phải Hồn Nguyên chi bảo, còn không có được linh trí, cái gọi là thủ hộ cũng chỉ rất có hạn.

Dưới đả kích như vậy, Tiêu Vô Yểm hắn tuy rằng tiêu hao không ít, nhưng hắn tin tưởng, tiêu hao của Thần Dạ sẽ càng lớn hơn nữa.

Chỉ cần hắn không kiên trì nổi nữa thì. . . . Tiêu Vô Yểm vô cùng dữ tợn cười khẽ, lúc kia, chính là tử kỳ của Thần Dạ, mà điểm này, Tiêu Vô Yểm cực kỳ khẳng định,

Vô luận thủ đoạn Thần Dạ cường đại cỡ nào, nhưng hắn vẫn chỉ là võ giả cảnh giới Lực Huyền, luận độ hùng hậu của huyền khí, hắn sao có thể so được với mình chứ.

Mà nghe thế, bên khóe miệng Thần Dạ chợt xuất hiện một tia vui vẻ tàn nhẫn, Vạn Vật Chung chung kia nếu là một kiện Hồn Nguyên chi bảo, Thần Dạ quả thật không làm gì được

Thần Binh, ở trong mắt mọi người tuy uy phong bát diện, trân quý vô giá, nhưng với Thần Dạ, nói khó nghe một chút thì quả thật chẳng khác nào sắt vụn.

Đương nhiên, cho dù là đồng nát sắt vụn, Thần Dạ hắn muốn chính diện phá vỡ, cũng không đơn giản như vậy, nhưng ít ra, ý định của Tiêu Vô Yểm sẽ tuyệt đối không thể nào thực hiện được.

Đông đông đông

Thanh âm thanh thúy tiếp tục vang vọng nối liền không dứt, trong Vạn Vật Chung, sắc mặt Tiêu Vô Yểm lại càng thêm khó coi, tuy rằng trong nội tâm đã có ý định, nhưng mà dù sao cũng là Thần Binh, hơi có tổn hại cũng khiến hắn cực kỳ đau lòng.

Nhưng đó cũng không phải trọng yếu nhất, Tiêu Vô Yểm cảm ứng Thần Dạ, thấy sau khi trải qua công kích liên tiếp mãnh liệt như vậy nhưng tiêu hao của hắn cũng không hề nhanh như tưởng tượng của mình.

Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Tiêu Vô Yểm dù sao cũng là Địa Huyền cao thủ, xuất thân danh môn, hắn rất rõ ràng nếu cứ tiếp tục như vậy thì thế cục chiến đấu sẽ thập phần bất lợi đối với mình.

Nếu như Vạn Vật Chung vào hôm nay không cách nào phát huy ra được thực lực vốn có thì đối với thắng bại trận đại chiến này nhất định sẽ có biến cố rất lớn.

Tiêu Vô Yểm cũng là người cực kỳ quyết đoán, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, tâm thần hắn đã khẽ động, Vạn Vật Chung lập tức thu hồi, cả người hắn cũng lui về phía sau như thiểm điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.