Chương trước
Chương sau
Mà Tiêu Lang Anh đã tự mình đến, càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, kể từ đó ít nhất trước khi Tiêu Vô Yểm còn không chưa tìm đến thì hắn vẫn không việc gì.

Bất quá, cái này cũng đồng thời là một cổ áp lực vô thượng, bởi vì mình, bởi vì chuyện sơn cốc, Tiêu Lang Anh vậy mà buông tha bế quan cũng muốn đến gặp mình, tuy rằng là tình thế có chút khẩn cấp nhưng cũng đã chứng minh sự kiên nhẫn của Tiêu gia quả nhiên không được nhiều lắm.

Xem ra lần này đi vào Lăng Tiêu Thành, mình còn có vài phần vận khí, bằng không đừng nói đến hành động thế nào, nhưng cao thủ chân chính kia của Lăng Tiêu Điện sợ rằng đã sớm tự mình ra tay rồi.

Đang suy nghĩ, hai tiếng bước chân, tự xa xa rất nhanh truyền tới, phóng mắt nhìn đi, đúng là Thanh Mộc lão quái và Diệp Mang.

Chứng kiến Thần Dạ không có việc gì, hai người này thoáng nhẹ nhàng thở ra, chợt lại khẩn trương:

- Lão gia hỏa kia tìm ngươi nói gì thế?

Thở dài ra, Thần Dạ thản nhiên nói:

- Các ngươi là muốn biết, dưới áp lực của lão già kia ta có giao ra tất cả đồ vật không đúng không?

Nghe vậy, sắc mặt hai người hơi xấu hổ, Thanh Mộc lão quái vội vàng nói:

- Ngươi bày ra một trận lớn như vậy, đơn giản là muốn Lăng Tiêu Thành đại loạn, từ đó tìm được lực lượng bảo hộ cho mình thôi, chúng ta đều đã đến, ngươi tự nhiên không có khả năng chịu thua Lăng Tiêu Điện, nếu không, tất cả những việc này đều không có ý nghĩa gì cả.

- Quả nhiên người già mà thành tinh, thấy đủ thấu triệt!

Thần Dạ cười nhạt một tiếng, nói:

- Nếu hai vị đã biết rõ dụng ý của ta, hiện giờ tới tìm ta, chắc hẳn cũng đã có quyết đoán rồi hả?

- Đương nhiên!

Thanh Mộc lão quái nghiêm mặt nói.

- Ha ha, có quyết đoán rất tốt, bất quá, nếu không ngăn được lão gia hỏa kia thì tất cả đều là ngớ ngẩn!

Thần Dạ không thể không cười, nói.

- Ngăn được hay không không ở chúng ta, mà ở ngươi!

Diệp Mang lạnh lùng nói:

- Tất cả mọi người đều là người thông minh, không cần quanh co lòng vòng, ngươi muốn lợi dụng hai thế lực lớn chúng ta đối kháng Lăng Tiêu Điện, phải xuất ra lợi ích đủ lớn để trao đổi.

- Lợi ích sao, có!

Thần Dạ hai tay vung lên, lập tức tử mang bạo tuôn, trong tử mang, một gốc kỳ trân dị bảo xuất hiện, toàn bộ sân nhỏ, lập tức linh khí trở nên vô cùng nồng đậm.

Thanh Mộc lão quái và Diệp Mang đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, những vật này, đều là thứ bọn hắn từng thấy qua trong sơn cốc.

Hai người không khỏi lần nữa chấn kinh vì thủ đoạn của Thần Dạ.

Trước kia, bọn hắn đã phỏng đoán mọi động tĩnh là do Hắc y nhân này một tay làm ra, đã bị chấn nhiếp vì thủ đoạn của hắn, nhưng đoán và tận mắt nhìn đến, tiếp xúc đến lại hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Hai người liếc nhau, trong mắt đều có thần sắc không hiểu đang bắt đầu khởi động.

Lực Huyền tam trọng, một mình đi vào Lăng Tiêu Thành, dùng sức một mình đối chọi toàn bộ Lăng Tiêu Điện, phần dũng khí này trên đời hiếm thấy, mà thủ đoạn bày ra càng không thể tưởng tượng nổi...

- Thứ trong sơn cốc, kể cả Thần Binh kia đều là của ta cả, không biết những thứ này đã đủ chưa?

Thanh Mộc lão quái và Diệp Mang lại lần nữa liếc nhau một cái, sau đó trầm mặc một lát, người phía trước trầm giọng nói:

- Những vật này tuy rằng trân quý, nhưng bằng nội tình hai thế lực lớn chúng ta, ngược lại đối với chúng cũng không phải thập phần đỏ mắt, cho nên, chúng ta muốn chính là phần thủ đoạn này của ngươi!

- Nếu như ngươi nguyện ý báo rõ thủ đoạn này, đừng nói chỉ là Lăng Tiêu Điện, cho dù Tuyệt Minh Tông tới liên thủ, Hạo Thiên Tông ta và Thần Hiên Môn cũng không nhíu mày lấy một cái. Về phần Tiêu Lang Anh, ngươi càng thêm có thể yên tâm, ít ngày nữa sẽ có cao thủ xuất hiện ngăn hắn lại!

- Người trẻ tuổi, sao hả?

Trong sân Thanh Mộc lão quái và Diệp Mang đã sớm rời đi chỉ còn lại một mình Thần Dạ yên tĩnh đứng đấy

Chỉ cần Tiêu Lang Anh không ra mặt thì trong toàn bộ Lăng Tiêu Thành không ai có thể nghe được ba người nói chuyện với nhau, dù cho Tiêu Lang Hiên và Minh Hoa bà bà cũng không thể làm được

Cho nên khi hai người kia đi ra ngoài s thì thần sắc Minh Hoa bà bà cũng thoáng trở nên khẩn trương.

Thanh Mộc lão quái và Diệp Mang có thể đoán được, Minh Hoa bà bà tự nhiên cũng biết hai người kia cũng giống nàng, muốn đoạt được thủ đoạn kia, vô luận là thế lực nào đạt được đều sẽ gây ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lực hấp dẫn quá lớn nếu không Tiêu Lang Anh không thể nào đích thân xuất hiện được.

Nhưng bởi vì lập trường bất đồng nàng không cách nào giống như Thanh Mộc lão quái va Diệp Mang, trực tiếp đi vào bên trong tìm Hắc y nhân kia, mà nàng cũng biết sự xuất hiện của Tiêu Lang Anh cũng không phải chỉ như hai người Thanh Mộc lão quái nghĩ, là vì những kỳ trân dị bảo và thủ đọan đặc thù kia.

Tuy nói bản thân có ngàn vạn quan hệ với Lăng Tiêu Điện nhưng nàng dù sao cũng là người Tuyệt Minh Tông, chuyện thế này nàng không thể nào để nó dễ dàng rời vào tay thế lực khác, dù đó có là Lăng Tiêu Điện cũng không được.

- Bà bà có muốn ta tiến vào dò xét một chút không?

Một đạo thanh âm ôn nhu như nước nhẹ nhàng vang lên bên tai Minh Hoa bà bà, nhưng thanh âm như thế lại khiến nàng lạnh lùng khẽ hừ, hiển nhiên rất không chào đón đạo thanh âm này.

Nhưng mà bất kể không chào đón như thế nào Minh Hoa bà bà cũng không thể gạt chủ nhân thanh âm kia qua một bên được, im lặng một lát trong thanh âm như dạ tiêu kia lộ ra một tia bất mãn nói:

- Đi mau rồi về.

- Vâng

Chủ nhân thanh âm ôn nhu âm chợt đi vào trong khách sạn.

- Đợi một chút

- Bà bà, sao vậy.

Nhìn qua khuôn mặt khiến nữ nhân thấy cũng không khỏi động tâm kia, Minh Hoa bà bà nhíu mày nói:

- Nói cho lão thân vì sao lại cự tuyệt lời cầu hôn của Tiêu Vô Yểm?

Nghe vậy trên dung nhan tuyệt sắc chợt có một vòng cười khổ:

- Bà bà lúc nào ngài lại để ý đến những chuyện nhỏ nhặt của bọn vãng bối rồi?

- Đừng nói nhảm với lão thân, ngươi phải biết quan hệ giữa lão thân và Tiêu gia, không nên quên năm đó ngươi đến cầu lão thân thế nào.

Minh Hoa bà bà lạnh giọng quát nhẹ, bộ dáng dị thường tức giận.

Lông mày kẻ đen nhẹ chau, trên dung nhan mỹ lệ lộ ra một tia bất đắc dĩ có chút không kiên nhẫn, một lát sau nàng thản nhiên nói:

- Bà bà muốn biết tình hình cụ thể sao không đi hỏi Vô Yểm chứ?

Nói xong nàng liền quay người tiếp tục đi vào khách sạn không để ý đến Minh Hoa bà bà nữa.

Nhìn ra được Minh Hoa bà bà thân là trưởng bối nhưng nàng cũng chỉ có tôn kính mà không phải là sợ, càng chưa nói tới sợ đầu sợ đuôi

Trong sân làn gió thơm phiêu đến khiến người không kìm được hãm vào trong đó. . . .

- Ở trước mặt ta ngươi có thể lấy cái áo choàng đen kia xuống rồi.

Cảm nhận được Thần Dạ hơi sửng sốt, tiếng cười như chuông bạc lập tức truyền ra:

- Đọc Tâm Nhiếp Hồn Thuật tuy rằng không thể khiến ta thành công mê hoặc ngươi nhưng dù ngươi biến thành tro ta cũng nhận ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.