Chương trước
Chương sau
Ở sâu trong tiểu viện yên tĩnh, Thần Dạ ngồi xếp bằng lấy.

Thông qua Cổ Đế Điện, cảm ứng được chuyện xảy ra trong sơn cốc, nơi khóe miệng Thần Dạ bất giác nổi lên dáng cười âm lãnh.

Phần đông linh dược quý hiếm sinh ra trong Cổ Đế Điện, tăng thêm một thanh thần binh, tin tưởng, coi như là Lăng Tiêu Điện chỉ sợ cũng khó mà bỏ qua.

Hiện giờ mặc dù có không ít cao thủ từ bốn phương tám hướng chạy tới, nhưng ở trong đó, cũng không có người của thế lực cấp bá chủ đuổi tới, tất cả kế hoạch đều vẫn không thể bắt đầu.

Thần Dạ đã chờ ở đây hơn bảy ngày, trong lòng của hắn cũng có vài phần kỳ quái, những ngày này, Lăng Tiêu Điện chỉ phái người giám thị lấy hắn, cũng không tới trêu chọc.

Nếu nói là Lăng Tiêu Điện sợ, Thần Dạ tuyệt đối không tin!

Mà nếu như nói là vì chuyện trong sơn cốc thì cũng có vài phần khả năng, nhưng cũng không thấy quá nhiều cao thủ Lăng Tiêu Điện xuất hiện trong sơn cốc kia.

Trong này nhất định đã xảy ra biến cố gì đó, bằng không thì Lăng Tiêu Điện không có khả năng dễ dàng tha thứ cho mình sinh hoạt khỏe mạnh trong thành, càng thêm không có khả năng trơ mắt nhìn vật bên gối bọn hắn bị những người khác nhanh chân đến trước.

Tuy rằng sơn cốc kia hiện giờ bày ra là cực kỳ cổ quái.

Tin tức này mất linh thông, quả thật là một chuyện phiền phức.

Bất quá hiện giờ còn chưa phải lúc gặp bọn người Hổ Lực Phong Kình, chỉ có sau khi hấp dẫn những thế lực cấp bá chủ khác tới Lăng Tiêu Thành thì Thần Dạ hắn mới có thể công khai tiến hành kế hoạch của mình.

- Lăng Tiêu Điện, Tiêu gia, ta sẽ khiến các ngươi biết rõ, mang đi Tử Huyên và Linh Nhi chính là việc khiến các ngươi phải hối hận cả đời!

Đêm, đen kịt như mực!

Trên mặt đất sơn cốc giống như thần tích kia lại tiếng người huyên náo, không chút nào có dấu hiệu giống như đã gần đến khuya.

Cửa vào sơn cốc hôm nay đã sớm không bí ẩn nữa, miệng hang mở rộng ra, ngoài sơn cốc vô số người hội tụ, nhưng lại không thấy có người nào xông vào.

Lúc này không vào cũng không phải vì biết có vào cũng sẽ không đạt được kỳ trân dị bảo bên trong, mà là trên đỉnh hai bên sơn cốc có một ít nhân ảnh đứng vững.

Những người này, rõ ràng không thuộc về cùng một thế lực, bọn hắn từng người chiếm cứ trên đất, lơ đãng nhìn nhau, trong ánh mắt đều có ý tứ khác.

Chúng nhân bên ngoài sơn cốc đối với những người phía trên kia mặc dù không phải đều biết, nhưng thần sắc trong mắt mỗi người đều có vẻ sợ hãi không nhỏ.

Bởi vì có mấy người bọn hắn biết, đúng là người Tiêu gia Lăng Tiêu Điện!

Có thể cùng Tiêu gia bình khởi bình tọa, lại không hề ở hạ phong, không cần nghĩ, nhất định chính là ba phương ba chủ khác của Đông Vực thế giới.

Đông Vực thế giới, không tính Vô Tận Hải Yêu tộc, trong thế giới loài người có tất cả Tứ đại thế lực bá chủ .

Thứ nhất, tự nhiên là Lăng Tiêu Điện Tiêu gia!

Còn lại, ở đây không thiếu người ánh mắt sắc bén, mặc dù không biết nhưng cũng có thể phân biệt ra được.

Ở phía đông, người cầm đầu chính là vị lão giả mặc trường bào màu vàng, dù cho trong đêm tối nhưng lão giả này vẫn mang đến cho người cảm giác như hạo nhật nhô lên cao vậy, một cổ khí tức cương mãnh của Liệt Dương chấn động không gian.

Không hề nghi ngờ, dùng lão giả áo bào vàng cầm đầu chính là đám người Hạo Thiên Tông!

Phía nam, một trung niên nhân ngạo nghễ đứng thẳng, người này thân hình cao lớn, nhìn qua chỉ chừng bốn mươi năm mươi tuổi, toàn thân, có một cổ uy lực bá đạo, trên cánh tay lộ ra ngoài như có đạo đạo đường vân tiên hỏa, từ xa nhìn lại, đường vân lưu chuyển giống như lôi điện chớp động vậy.

Đây không thể nghi ngờ chính là cao thủ Thần Hiên Môn!

Đứng vững phía tây chính là cao thủ Tiêu gia, người cầm đầu kia, nơi này có quá nhiều người nhận thức, bọn người Hổ Lực che dấu trong đám người lại không cách nào quên, chính là Tiêu Lang Hiên ngày đó mang mẹ con Tử Huyên đi.

Còn lại những người ở phía Bắc tự nhiên chính là cao thủ Tuyệt Minh Tông!

Cao thủ Tuyệt Minh Tông cầm đầu là một vị lão bà tóc xám không chút nào thu hút, ít nhất so với lão giả áo bào màu vàng cùng với trung niên nhân Thần Hiên Môn, còn có Tiêu Lang Hiên thì hoàng toàn không có khí độ của một phương cao thủ.

Bất quá, trong đôi lão mục của nàng lúc khép mở sẽ lơ đãng có một đám tinh quang thiểm lược ra, nếu bị người bắt được thì mới biết bà lão tóc xám này cũng là một vị cao thủ khiến cho vô số người kính ngưỡng.

Bởi vì lúc tinh quang thiểm lược trong không gian lại khiến hư không mơ hồ xuống

Không đề cập tới Tứ đại Hoàng Huyền cao thủ nữa, những người phía sau bọn họ mỗi người đều là tồn tại khiến người thường phải nhìn lên.

Người Tứ đại thế lực bá chủ tất cả đều tụ tập ở đây, rõ ràng, tất cả những thứ trong sơn cốc khiến bọn hắn hứng thú thật lớn.

Mà so với những người bên ngoài sơn cốc, bọn người Tiêu Lang Hiên tự nhiên có thể nhìn mọi thứ càng thêm rõ ràng, cũng cảm ứng càng thêm rõ ràng.

Tất cả kỳ trân, lấy kiến thức của bọn hắn cũng không cách nào nhận ra toàn bộ trong đó, nhưng linh tính phát ra lại khiến những người này biết rõ, mỗi gốc đều không phải phàm phẩm.

Nhất là cổ khí tức vô cùng lăng lệ ác liệt ở sâu trong sơn cốc càng khiến bọn hắn có thể khẳng định đó chính là một thanh Thần Binh!

Thế gian chi vật, Linh Bảo, Tiên Thiên Linh Bảo, Thần Binh, Hồn Nguyên chi bảo!

Thần Binh mặc dù so ra kém Hồn Nguyên chi bảo, nhưng mặc dù là Tứ đại thế lực bá chủ, Thần Binh mà bọn hắn có cũng không phải quá nhiều, cho nên so sánh ra, lực hấp dẫn của những Linh Dược này đối với bọn họ so ra xa xa kém Thần Binh.

Dù sao Linh Dược chỉ có thể dùng qua một lần, mà Thần Binh lại có thể đời đời tương truyền!

- Thanh Mộc lão quái, Diệp Mang huynh, Minh Hoa bà bà, không thể tưởng được, một sơn cốc nho nhỏ, vậy mà lại hấp dẫn chư vị đến đây.

Sau khi trầm mặc một hồi, thân là địa chủ, Tiêu Lang Hiên lên tiếng cười nói.

Nhưng có thể nghe ra, trong tiếng cười, có ẩn hàm không thoải mái, đây chính là địa bàn của Lăng Tiêu Điện, mặc kệ xuất hiện cái gì thì hẳn đều nên thuộc về Lăng Tiêu Điện mới phải..

Nghe vậy, Thanh Mộc lão quái mặc trường bào màu vàng kia thản nhiên nói:

- Cách mười ngày, chúng ta mới tới, đây đã là cho mặt mũi rồi, nếu Lăng Tiêu Điện ngươi đã không có thực lực lấy đi, vậy cũng không trách chúng ta được!

- Ai nói Lăng Tiêu Điện ta không có thực lực này chứ?

Tiêu Lang Hiên cười càng ôn hòa, trong nội tâm lại có một ít bất đắc dĩ, sớm đã biết đến phiến sơn cốc này, nhưng lại vì chút chuyện nên mới chậm trễ.

Nếu không, sao lại có cục diện như hôm nay chứ?

Trung niên nhân Diệp Mang mí mắt giơ lên, âm thanh lạnh lùng nói:

- Đã có thực lực lấy, cũng không để đến giờ rồi. Tiêu Lang Hiên, không nên nói cho ta biết, Lăng Tiêu Điện ngươi muốn làm việc thiện, muốn phân đồ vật trong này cho những người phía dưới kia đấy chứ?

Tiêu Lang Hiên dáng cười hơi chậm lại, chợt cười nhạt nói:

- Nếu đã nói rõ ràng, vậy lão phu cũng cũng không cần quanh co lòng vòng nữa, các ngươi đã đến nơi này, tự nhiên không thể để các ngươi tay không mà về, nhưng, đồ vật ở sâu bên trong kia là của Lăng Tiêu Điện ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.