Chương trước
Chương sau
- Về phần Nội điện...

Đao linh hơi cười khổ một tiếng, nói:

- Nội điện, đừng nói là ta, coi như là lão chủ nhân có lẽ cũng chưa từng đi vào, cho nên không người nào biết trong nội điện rốt cuộc tồn tại cái gì.

- Ân?

Mày kiếm của Thần Dạ nhảy lên, lòng hiếu kỳ nổi lên:

- Cổ Đế điện chính là nhà của lão chủ nhân ngươi, ngay cả lão lại cũng chưa đi vào? Đó chẳng lẽ trước kia Cổ Đế điện cũng nói qua với các ngươi?

- Không có!

Thanh âm của Đao linh bỗng nhiên cũng là để lộ ra một chút nghi ngờ, nó nói:

- Chủ nhân, ở lúc lão chủ nhân liều mạng hồn phi phách tán cũng muốn đem chúng ta đưa đi, hắn từng nói qua với ta một câu, lão chủ nhân nó, ta có thể vĩnh viễn biến mất ở trong thiên địa, nhưng Cổ Đế điện vô luận như thế nào cũng không được xảy ra chuyện gì!

Mi tâm của Thần Dạ nhíu lại thật chặt, lời này nói quá nghiêm trọng, cũng thật bất khả tư nghị một chút.

Thiên Đao cùng Cổ Đế điện đều là Hỗn Nguyên chi bảo, tồn tại bực này nếu có thể bảo toàn tự nhiên là hai người đều có thể bảo toàn xuống.

Nếu như gặp chuyện không may mà nói, nếu như cần phải dứt bỏ một cái trong đó mới có thể bảo toàn một cái khác, lựa chọn dưới loại tình huống này, có lẽ lão chủ nhân của bọn họ sẽ lựa chọn Cổ Đế điện, nhưng mà nhất định sẽ không đem lời này nói cho Thiên Đao.

Nhưng lời cũng đã nói ra rồi, vậy thì cho thấy trong Cổ Đế điện còn cất giấu một chút bí mật, mà bí mật rất có thể đang ở trong nội điện.

Song, lão chủ nhân của bọn họ cùng Thiên Đao cũng chưa từng đi vào bên trong nội điện, đây không phải là quá kỳ quái sao?

- Nghe được câu này, ngươi suy nghĩ cái gì?

Một lát sau, Thần Dạ trầm ngâm hỏi.

Hai đại thần vật, tương giao với nhau nhiều năm, Thần Dạ không hi vọng bởi vì một câu nói để cho bọn họ sinh ra hiềm khích với nhau.

- Tận lực của ta toàn lực thủ hộ Cổ Đế điện!

Đao linh nghiêm nghị nói rõ, chợt cười nói:

- Chủ nhân, gươi là sợ trong lòng ta có ý khác sao? Sẽ không đâu! Mặc dù chúng ta đối với rất nhiều chuyện đều không thể biết, nhưng hiểu được chúng ta có sứ mạng của chúng ta!

- Sứ mạng?

Thần Dạ nhướng nhướng mày, xem ra sau khi Thiên Đao khôi phục đến trạng thái như hôm nay, đối với một chút chuyện xưa rõ ràng rất nhiều, nhưng đồng thời một chút không biết cũng là xuất hiện.

Sứ mạng...

Hỗn Nguyên chi bảo thế nhưng mang theo sứ mang? Đây thật sự có chút khó tin rồi. Bất quá Thần Dạ cũng không có đi hỏi cho rõ ràng đến tột cùng, hắn biết, cho dù hỏi, Thiên Đao cũng không nhất định sẽ nói, bởi vì tu vi hiện tại của chính mình, đem so sánh thật sự quá yếu!

Nghĩ tới đây, Thần Dạ không nhịn được mà cười khổ một tiếng, sau chuyện Tà Ma ngục, thôn phệ Đại Âm Tà ma vương, mặc dù tu vi không có một chút trợ giúp, nhưng thời gian trôi qua, hắn hôm nay cũng là đạt đến cảnh giới Thông Huyền tứ trọng!

Nếu ở Đại Hoa hoàng triều, tu vi bực này, không có Thiên Nhất môn nhúng tay mà nói, đủ để cho Hoàng thất ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, nhưng ở chỗ này, hẳn là quá yếu...

- Đao linh, mang ta đi địa phương có chứa thiên tài địa bảo đi, ta đi xem một chút, lần này trở về cũng là nên để cho Phong Ma huynh cùng Liễu Nghiên cô nương an tâm rồi.

- Chủ nhân đi theo ta!

Thiên Đao hóa thành bạch quang đi ở phía trước dẫn đường thật nhanh.

Tuy nói chỗ này là ngoại điện, nhưng phạm vi bao phủ của ngoại điện cũng là cực kỳ rộng.

Theo ở phía sau Thiên Đao, ước chừng xuyên qua vài tòa cung điện cùng hành lang, lúc này mới đi đến địa phương mà Đao linh đã từng nói qua là chỗ cất giấu thiên tài địa bảo của lão chủ nhân nó.

Đó là một cái dược viên có diện tích khá lớn, cách ở chỗ xa cũng là có thể ngửi được một cỗ dược lực tinh thuần không tầm thường.

Mà vẻn vẹn là ngửi được như vậy liền làm cho người ta có một cỗ tinh thần phấn chấn, thậm chí huyền khí ở bên trong đều có được sinh động không giống ngày thường, hiển nhiên thiên tài địa bảo trong dược viên này không chỉ có số lượng đông đảo, cũng đều có thể coi là vật quý trọng.

Đồ vật bình thường nhưng không cách nào dẫn động huyền khí trong cơ thể một người xuẩn xuẩn dục động được.

- Chủ nhân, đến rồi!

Trước dược viên, Thiên Đao dừng thân ảnh lại, tựa hồ đem đao khí của bản thân nó ảnh hưởng đến những thiên tài địa bảo này liền thật nhanh lướt vào trong cơ thể Thần Dạ.

- Chủ nhân, ngươi cần có là một gốc linh dược tên là Băng Viêm Hoàn Hồn thảo, ở phía tây bắc của dược viên ngươi có thể đi xem một chút, liền không cần phải gấp gáp đi lấy ra.

Thần Dạ hiện tại đã có thể tự do đi lại ở ngoại điện rồi, như vậy chỉ cần sau khi gặp Liễu Nghiên rồi đến lấy linh dược cũng không muộn, tránh cho chính mình bảo quản không tốt mà ảnh hưởng đến dược lực.

Vào dược viên, Thần Dạ mới biết được từng đạo dược lực tinh thuần ở nơi xa cảm ứng được, ở chỗ này đều là phân biệt rõ ràng, hơn nữa trong mơ hồ còn có ý tứ phân cao thấp.

Sinh linh chính là sinh linh, bất kể là loại sinh linh nào chỉ cần ở một chỗ đồng dạng ưu tú, thế tất rất khó an tĩnh sống chung.

Phóng mắt nhìn ra, trong dược viên lớn như thế, vật quý trọng quả thật không ít, giữa lẫn nhau họa xuất ra một phương vương quốc độc lập, ở bên trong mỗi một khu vực đều có tồn tại như hạc giữa bầy gà!

Mà bọn nó không thể nghi ngờ đều là vương giả trong mỗi cái khu vực, ở trong những khu vực này, các dược liệu khác cũng chỉ có thể bám vào chung quanh vương giả này mà sinh tồn.

Có thể rời đi, nhưng sau khi rời đi lại phải dựa vào những vương giả khác, nếu không chỉ có thể giống như cỏ dại sống cuộc sống tầm thường, hoặc là ở một hoàn cảnh khá hơn một chút mà sinh tồn.

Đơn giản mà rõ ràng, rồi lại là đạo sinh tồn chân thật ở trên những thiên tài địa bảo này cũng là thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn!

Trong dược viên lớn như thế, tài bồi tự nhiên không phải là tiên hoa bình thường, càng thêm cũng không có yếu ớt của tiên hoa bình thường, nếu không vô số năm qua đi, bản thân Cổ Đế điện cũng trọng thương không chịu nổi, những thiên tài địa bảo này lại há có thể nở rộ ra vẻ đẹp như vậy?

Ngược lại không hổ là Cổ Đế điện!

Thần Dạ nhẹ nhàng thở dài, chơt hướng phía tây bắc mà đi.

Ở hắn nghĩ đến, Băng Viêm Hoàn Hồn thảo kia nếu là kỳ trân có sinh mệnh lực, cho dù ở trong một đám thiên tài địa bảo này, địa vị hẳn là cũng sẽ không thấp.

Cũng không ngờ tới, ở một góc tây bắc, ở dưới sự chỉ điểm của Thiên Đao hắn mới nhìn thấy Băng Viêm Hoàn Hồn thảo!

Nơi này cơ hồ là địa phương bị di vong, chung quanh đều là cỏ dại... Dĩ nhiên cái gọi là cỏ dại cũng là kỳ trân tương đối trong dược viên, nếu như để ở thế giới bên ngoài, như cũ là đồ vật để người ta tranh đoạt.

Ở bên trong bụi cỏ dại có một gốc thực vật kỳ lạ, rất có cảm giác cô lập với thế gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.