Chương trước
Chương sau
Hắn chính là muốn cho Tiêu Vô Yểm biết, Thần Dạ hắn, chẳng những có đủ thực lực, có thể làm cho Tiêu Vô Yểm tốn công vô ích. Hơn nữa càng có thủ đoạn làm cho hắn hơi bị kiêng kỵ. Sau đó làm cho cả Lăng Tiêu Điện đều bởi vì sự hiện hữu của hắn mà cảm thấy cực kì bất an.

Làm như vậy, tất nhiên là sẽ làm cho chính mình có nguy hiểm rất lớn, thế nhưng Thần Dạ không quan tâm!

Đời này kiếp này, Tiêu Vô Yểm đã làm thương tổn mẹ con Tử Huyên quá sâu quá sâu. Sâu đến mức, cho dù có giết chết hắn thì cũng không đền bù nổi sai lầm mà hắn phạm phải.

Muốn cho Tiêu Vô Yểm, cùng mọi người sau lưng hắn đều cảm nhận được áp lực tồn tại, hơn nữa là một mực tồn tại!

Phái người đến đuổi giết? Thần Dạ cầu còn không được!

Như thế, sẽ khiến cho người của Lăng Tiêu Điện càng cảm nhận được rõ hơn sự tồn tại của chính mình. Chỉ cần nhiều lần mà bọn họ không giết được chính mình, như vậy, áp lực sinh ra sẽ càng lớn hơn. Tới một thời khắc nào đó, áp lực, sẽ biến thành nỗi sợ hãi !

Mặc dù Lăng Tiêu Điện rất cường đại, nhưng nguyên nhân chánh là vì cường đại, nên nỗi sợ hãi mới càng đáng sợ hơn.

Về phần an nguy của bản thân, Thần Dạ lành lạnh cười một tiếng. Những năm gần đây, có trận chiến dạng gì mà hắn chưa từng gặp qua? Lúc ở cảnh giới Sơ Huyền liền đại khai sát giới tại Thanh Dương trấn, sau đó đủ loại đánh nhau thì có một lần nào mà không phải có nguy hiểm tánh mạng.

Mà nay đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền, chẳng lẽ lá gan cùng lực đón nhận sẽ trở nên càng nhỏ đi sao?

- Đại ca ca, để cho ta nói một câu cuối cùng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi tái nhợt, tuy nhiên ở trong lòng mẫu thân thì nó cũng cảm thấy được, có một cảm giác lạnh buốt từ trong linh hồn phát tán ra ngoài.

- Cha, hôm nay, là từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên ta gọi cha. Nhưng cũng đồng thời, là ta một lần cuối cùng gọi ngươi là cha. Hy vọng ngươi sau này, ngàn vạn lần đừng để sau này phải hối hận!

- Hối hận?

Tiêu Vô Yểm hờ hững cười một tiếng. Tuy nhiên, khi nụ cười của hắn còn chưa tắt thì hắn rõ ràng nhìn thấy, Linh Nhi đã rời khỏi vòng ôm của mẫu thân, một mình đi ra.

- Cảnh giới Sơ Huyền Bát Trọng!

Trái tim Tiêu Vô Yểm hình như bị búa tạ đánh trúng, không khỏi đập dồn với tốc độ nhanh hơn. Hắn vuốt vuốt đôi mắt, muốn xác nhận một phen, xem liệu chính mình có nhìn lầm hay không. Một màn vừa rồi là do Tử Huyên chuyển cho nó hay không ?

- Đại ca ca!

Phục ở trong lòng Thần Dạ, Linh Nhi không nhịn được khóc nức nở.

- Đừng khóc, sau ngày hôm nay tất cả đều đích thực đã trôi qua, ngươi đã cắt đứt tất cả. Sẽ không bao giờ vì lần này mà trong lòng phải suy nghĩ gì nữa. Ngươi đã có cuộc sống hoàn toàn mới, đừng khổ sở nữa!

Thần Dạ nói nhỏ an ủi.

Linh Nhi lắc đầu, khóc nức nở mà nói nhỏ:

- Đại ca ca, ta không phải khổ sở vì chính mình. Bởi vì ta không được lựa chọn, hắn là cha ta, là sự thật vô phương thay đổi. Ta là khổ sở vì mẹ, ta biết, mẹ đau lòng còn gấp trăm lần ta. Thậm chí ta cũng không biết, mẹ còn có thể tiếp tục chống đỡ được hay không. Vừa rồi ở trong lòng mẹ, ta cơ hồ không cảm ứng được tiếng tim đập của mẹ.

- Đừng coi thường mẹ ngươi. Đó là nữ nhân kiên cường nhất trên đời. Ngươi bảy năm trong khổ nạn, nàng đều nhịn qua. Ta tin tưởng, cửa ải này, nàng cũng có thể đủ sức đi qua.

Thần Dạ nhìn Tử Huyên, vẻ thương tiếc trên mặt kìm lòng không đậu lại hiện ra. Hắn nói chắc chắn, xác thật tin tưởng trong thời gian tương lai Tử Huyên có thể thản nhiên đối mặt tất cả điều phát sinh này. Tuy nhiên, thương tổn vẫn là thương tổn, nó sẽ biến mất, nhưng mà đã từng tồn tại !

Chùm tia sáng giữa không trung như con mèo nhỏ ngoan ngoãn hiền lành vờn trái lượn phải quanh người Tử Huyên. Có lẽ là khí tức băng hàn do bản thân chùm tia sáng phát tán ra ngoài đã làm cho giờ phút này, nhìn qua liền giống như khí tức từ trong cơ thể Tử Huyên phát tán ra ngoài.

- Những lời Linh Nhi đã nói, ngươi nghe hiểu chưa?

Quấn chùm tia sáng kia xung quanh trên cánh tay, Tử Huyên nói nhỏ. Nàng bây giờ, không nghi ngờ đúng là đang luyện hóa chùm tia sáng.

Tiêu Vô Yểm ngẩng mặt lên hỏi:

- Nhiều năm không gặp, bản lĩnh của ngươi đúng là lại càng tỏ ra cao siêu. Ngươi muốn dùng loại phương pháp này để nói cho ta biết, năm đó ta đưa ra quyết định là sai lầm, đúng không?

- Ha hả, Tử Huyên, ta cho tới bây giờ liền không hề phủ nhận rằng ngươi ưu tú, cho nên, ngươi đừng ngây thơ như vậy.

Nét mặt Tiêu Vô Yểm chợt hoàn toàn nghiêm túc, hắn lạnh lùng nói:

- Vẫn là câu nói kia trước khi rời khỏi ngươi. Nên là của ta, vĩnh viễn sẽ là của ta. Mà thứ ta muốn, cũng nhất định sẽ lại được.

- Hôm nay, ngay cả là đã bị các ngươi đoạt đi hai cơ may, nhưng xin yên tâm. Một ngày kia, ta sẽ trả lại gấp trăm lần !

Tử Huyên lạnh lùng cười to, tiếng cười này có hơi thảm thiết, càng hiện ra đau khổ:

- Tiêu Vô Yểm, những năm gần đây, ta một mực nghĩ tại sao trái tim ngươi lại độc ác như vậy. Hiện tại ta mới hiểu được, thì ra trái tim của ngươi, căn bản không phải là tim người...

- Nếu như ngươi cảm giác rằng mắng vài câu như vậy sẽ được thoải mái, vậy liền cứ chửi rủa thỏa thích đi. Sau này liền không có cơ hội như vậy nữa.

Tiêu Vô Yểm cất tiếng cười giễu cợt, bước chân vừa động liền đã rời đi!

- Tiêu Vô Yểm, cứ như vậy còn muốn chạy sao?

- Thần Dạ, cứ để cho hắn rời đi. Có một số việc, hôm nay không giải quyết xong nổi !

Tử Huyên xua tay, lông mày nhướn lên mà nói:

- Nhưng mà Tiêu Vô Yểm, ta hy vọng ngươi ở lại tại hải vực Phong Thành thêm được mười lăm ngày. Bởi vì sau đó không lâu, sẽ có một việc phát sinh có liên quan cùng ngươi.

Tiêu Vô Yểm mặt mày nhăn tít, nhưng không nói thêm câu nào mà xoay người bay vút đi về hướng hải vực Phong Thành.

Sau một hồi, Tử Huyên rời khỏi đám mây, khí tức toàn thân rốt cục không còn lạnh lùng như vậy.

- Tử Huyên, ngươi thấy thế nào?

Thần Dạ vội vàng hỏi, Tử Huyên cũng không giống như chính mình vốn có Thiên Đao hỗ trợ, nên trong nháy mắt liền có khả năng sơ bộ luyện hóa chùm tia sáng.

- Ta đâu phải là cái loại người hay xúc động, ngươi yên tâm, ta rất tốt!

Tử Huyên sắc mặt rất bình tĩnh, không nhìn ra mừng lo đau khổ, phảng phất chuyện gì cũng không hề phát sinh. Sau khi nói xong, nàng liền đi tới chỗ đám người Phong Kình.

Thần Dạ lúc này bừng tỉnh, chính mình dĩ nhiên quên. Tử Huyên vốn có thân thể vạn hóa, năng lượng trong chùm tia sáng tất nhiên cường đại thuần khiết, thế nhưng so ra lại vẫn còn kém năng lượng Bản Nguyên. Cho nên nàng có thể nhanh chóng sơ bộ luyện hóa là chuyện đã ở trong tình lý.

- Tử Huyên cô nương!

Đám người Phong Kình vội vàng nhẹ nhàng cất tiếng chào. Tất cả mọi chuyện vừa rồi, bọn họ đều nhìn thấy tận mắt, tất nhiên nghe có hơi như lọt vào trong sương mù. Thế nhưng cũng hiểu được một điểm, mấy năm nay Tử Huyên đã rất khổ rất khổ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.