Chương trước
Chương sau
Thần Dạ cũng nổi giận, nhảy dựng lên quát:

- Đã không có thành ý, hắc hắc, hai danh ngạch khác cũng không cần nữa, Phong đại ca, chúng ta đi, truyền tin trở về, chuẩn bị khai chiến đi!

- Tiểu tử, ngươi đang uy hiếp ta?

Chung Khiếu đột nhiên tiến lên trước!

Thần Dạ thản nhiên nói:

- Cái này không gọi uy hiếp, mà là lấy lại công đạo, ngươi cho rằng chuyện này có thể giải quyết đơn giản sao?

- Đơn giản?

Chung Khiếu giận dữ cười to:

- Hai danh ngạch tiến vào Chúng Thần Chi Mộ xem như nhẹ nhàng sao?

- Theo ý của ngươi, danh ngạch rất đáng tiền, ở chỗ này của ta, mạng càng đáng giá! Nợ nhân tình, có thể dùng nhân tình để hoàn lại, khỏa nợ nhân mạng, nhất định phải dùng nhân mạng để hoàn lại.

Thần Dạ dừng lại chút nói.

Một phen khiến sắc mặt mọi người phát lạnh, nửa ngày sau, Liễu Hàn Sơn chợt cười to:

- Nói rất hay! Nhưng tiểu tử, lão phu muốn biết, cái gọi là khoản nợ nhân mạng, chỉ bằng ngươi cũng muốn đòi lại sao?

Liễu Hàn Sơn mặc dù đang giận dữ trong lòng, nhưng vẫn tương đối thanh minh, không liên lụy bọn người Phong Kình vào.

- Chơi chữ sao?

Thần Dạ bĩu môi, chợt phất phất tay.

Tiếp theo, bốn người Phong Kình tiến lên trước, khí thế bàng bạc như cuồng phong cuốn tới, Phong Kình càng lành lạnh quát:

- Liễu Hàn Sơn, chúng ta đối với tiểu huynh đệ chính là thiên lôi sai đâu đánh đó, cho nên, hắn nói chính là ý của chúng ta, nếu ngươi muốn chiến, chúng ta phụng bồi!

Sắc mặt Chung Khiếu lập tức tái nhợt xuống, bảo bọn hắn giao ra bí mật Định Hải Thần Thú, tuyệt không khả năng, nếu đã đến nước này, như vậy, ngược lại cũng chỉ có thể đánh cuộc thôi, may mắn, hôm nay đã sớm chuẩn bị, nhờ người Yêu tộc lưu lại mấy người kia cũng không khó lắm.

Nhưng còn chưa đợi Chung Khiếu có hành động gì, thần sắc của hắn đã trì trệ, chợt lửa giận như bị thứ gì đó hấp thu vậy, tuy rằng không hoàn toàn bình tĩnh, nhưng ít ra đã không còn chuẩn bị đại chiến như trước nữa.

- Tiểu tử, ngươi ngược lại hảo thủ đoạn ah!

Chung Khiếu đột nhiên cười nói:

- Còn muốn lợi dụng hỗn loạn, biến chuyện chưa phát sinh thành sự thật, như thế, liền có được cớ tốt nhất, dù cho lần này các ngươi không chiếm được gì, ngày sau diệt bốn thế lực lớn Hải Vực Phong Thành ta, cho dù thủ đoạn có ngoan độc thế nào, cũng không ai dám nói một chữ không. Hơn nữa còn liên lụy Hổ Sa và Bát Trảo Chương Ngư nhất tộc vào, đến lúc đó, mặc dù là bọn hắn, cũng chỉ có thể trơ mắt đứng cạnh nhìn không thể nhúng tay!

- Hắc hắc, ngươi tuổi còn nhỏ, thủ đoạn độc ác, ngược lại thật hay a!

Cho dù đã nhịn sát ý xuống, nhưng lúc nói câu này, trong lòng Chung Khiếu vẫn nhịn không được lửa giận sôi trào.

Mọi người ở đây, ngoài bốn người Phong Kình ra, những thứ khác, kể cả Hổ Lực và Mặc Lăng trong đó đều ngây ra một lúc, nhưng cũng không phải là loại ngu dốt, rất nhanh đều hiểu được.

Trong lúc nhất thời, dù bọn hắn đều là cao thủ Địa Huyền nhưng trong lòng đều phát lạnh.

Cố ý công phu sư tử ngoạm, dùng xu thế quyết liệt bức mọi người, tiến tới khơi mào song phương đại chiến, mặc kệ trận chiến này cuối cùng kết quả thế nào, bốn thế lực lớn của Hải Vực Phong Thành và bốn thế lực Phong gia sẽ không thể nào hóa giải được nữa.

.

Trước đó chuyện xảy ra trong sơn mạch còn có thể trấn an, nhưng nếu lần này quyết liệt thì đại chiến nhất định khó tránh khỏi.

Chung Khiếu cho rằng, thực lực bên phía mình đủ để bắt được đối phương, nhưng hắn lại nhớ tới, nếu thiếu niên này đã an bài ván này, sao có thể không có chút chuẩn bị ở sau được, người không công đi tìm cái chết thế gian này cũng không có nhiều.

Chỉ cần có một người còn sống rời đi, ngày sau, nhất định sẽ là tận thế của bốn thế lực lớn Hải Vực Phong Thành, mà đến lúc đó, bởi vì tham dự qua trận đại chiến này, chỉ cần thoáng mời chào một chút, Hổ Sa và Bát Trảo Chương Ngư nhất tộc không thể nào không giúp thế lực Chung gia cả.

Dưới tình huống thực lực song phương cách xa, Chúng Thần Chi Mộ lần này chẳng những không có bất luận thu hoạch gì, ngược lại còn tổn thất thảm trọng, nhóm thế lực Phong gia sao có thể dừng tay được?

Thiếu niên này quả nhiên âm mưu thật tốt!

Chỉ là, bọn hắn lại nào biết, Thần Dạ làm việc như thế cũng không phải vì khơi mào đại chiến gì cả, mà quả thật muốn biết tin tức về Định Hải Thần Thú, có thể có cơ hội tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Hành động nhìn như mạo hiểm, như mục đích hắn chỉ có một, đó chính là Chung Kỳ!

Nghĩ đến, vừa rồi Chung Khiếu sát ý bạo tuôn, lại đột nhiên ẩn nhịn xuống, nhất định là Chung Kỳ đang âm thầm chỉ điểm lấy.

Nàng có thể xem thấu lòng của mình, nhưng đáng tiếc, nàng xem còn chưa đủ nhiều, lại càng không đủ tất cả các mặt!

Linh hồn cảm giác lực lặng lẽ quét qua một lần, sau đó Thần Dạ nhàn nhạt cười nói:

- Không sợ trung thực nói cho các ngươi biết, trước khi đến, tất cả chuyện có thể phát sinh ta đều đã tính toán rõ ràng, cho nên, trừ phi dùng thực lực tranh giành cao thấp, bằng không thì hai danh ngạch cộng thêm tin tức về Định Hải Thần Thú, chúng ta đã định rồi

- Các ngươi nếu không muốn, vậy thì đánh một trận thôi.

- Tiểu tử, ngươi đáng giận!

Chung Khiếu sắc mặt trắng bệch.

Thần Dạ lơ đễnh cười cười, giơ lên một đầu ngón tay, nói:

- Cho các ngươi một phút đồng hồ để cân nhắc, phía sau còn tặng các ngươi một câu, là vật ngoài thân trọng yếu, hay là căn cơ và nhân mạng trọng yếu, cái này, có lẽ không khó lựa chọn đâu.

- Tiểu tử, ngươi rất bá đạo ah!

Hổ Lực một mực không mở miệng qua đột nhiên đứng dậy, khoảng cách hơn 10m với hắn chỉ là hai bước thôi, lúc đến trước người Thần Dạ, Thần Dạ chỉ cảm thấy như có một cột điện bằng sắt đứng trước người mình vậy.

Cùng Hổ Lực tương đối, Thần Dạ giống như một trẻ sơ sinh vậy!

- Bất quá, ngươi bá đạo khiến ta rất ưa thích, có phong cách hành sự của chúng ta, hắc hắc, bọn hắn đều nói, Hổ Sa nhất tộc ta bá đạo, nhưng thoạt nhìn, nếu so với ngươi vẫn còn kém xa, tiểu tử, ta rất thưởng thức ngươi, ngươi tên là gì?

Hổ Lực cười, lúc hé miệng, hàm răng bén nhọn sắc bén kia lộ ra như lưỡi cưa vậy.

Không giống với sự âm hiểm của Mặc Lăng, Hổ Lực cũng có vẻ hào sảng, tuy rằng hôm nay bằng hữu chưa phân, nhưng Thần Dạ cũng không quá cảnh giác hắn, lập tức cũng cười cười, nói:

- Ta gọi Thần Dạ, ngươi tốt!

- Thần Dạ, hắc hắc, ngươi cũng tốt!

Hổ Lực nghiêng cả người về phía trước, rồi hơi cúi xuống, đè thấp âm thanh mà nói:

- Thần Dạ tiểu tử, ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi sử dụng đầu óc tốt như vậy, tại sao nhân loại đều sử dụng đầu óc tốt như vậy ? Sau này giúp đỡ ta a! Tránh khỏi ta mỗi lần tiếp xúc với mấy gia hỏa kia thì cứ tự cho là không có gì, thế nhưng sau đó nghĩ lại, bà nội nó, thì đều mệt lớn.

Hổ Lực mặc dù đã hạ âm thanh xuống còn thật nhỏ. Thế nhưng âm điệu vốn có của nó thì làm sao có thể giảm xuống đến mức chỉ hai người mới có thể nghe thấy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.