Chương trước
Chương sau
Đan ở lúc thân ảnh của Tử Huyên liền muốn hoàn toàn bị hỏa diễm đen nhánh bao phủ, một đạo thanh âm già nua đột nhiên ở phía chân trời vang dội ra, chợt bầu trời thật giống như ba động một cái, vô luận là Tử Huyên, còn là Đại trưởng lão hai người phảng phất cũng là giống như bị giam cầm, không cách nào nhúc nhích.

Một lát sau một màn kỳ dị nhất thời xuất hiện, hỏa diễm đen nahnh ở bên ngoài thân thể hai người giống như là gặp khắc tinh của thiên nhiên cư nhiên chật vật tuôn vào trong thân thể của hai người.

Sắc mặt của Chu Uyên Nhung không khỏi đại biến, lập tức cung kính nói:

- Không biết là vị tiền bối nào quang lâm, kính xin hiện thân gặp mặt?

Lấy thực lực của hắn ở phụ cận lại ẩn tàng một người mà không bị phát hiện, người đột nhiên tồn tại này có thể thấy được thực lực cường đại, có thể đồng thời để cho Tử Huyên cùng Đại trưởng lão thối lui ra khỏi hành động tự thiêu hồn phách như vậy đó càng thêm không phải là Chu Uyên Nhung hắn có thể tưởng tượng đến.

Thực lực như vậy Chu Uyên Nhung có thể chắc chắn coi như là cao thủ trong cảnh giới Hoàng Huyền đều chưa hẳn có thể làm được.

- Tiền bối? Ha hả, Khiếu Lôi tông chủ, lão phu nhưng không đảm đương nổi ngươi cung kính như thế...

Những lời này trực tiếp để cho sắc mặt của Chu Uyên Nhung tái nhợt lại, rất rõ ràng thần bí nhân này đối với mình cùng Khiếu Lôi tông không có nửa phần hảo cảm.

Liền ở lúc thanh âm già nua truyền ra, Tử Huyên cùng Thần Dạ đồng thời bị một cỗ năng lượng rung động bao quanh, mắt thường có thể thấy được khí tức một thân của hai người này đang nhanh chóng khôi phục, tới cuối cùng thương thế của hai người thế nhưng khôi phục bảy tám phần.

Nếu không phải là thương tích của hai người thật sự quá nặng, một người bạch cốt âm sâm, một người đã tự thiêu hồn phách, bằng không mà nói chỉ cần như vậy đủ để cho bọn họ sinh long hoạt hổ.

- Chuyện ngày hôm nay đến đây chấm dứt, các ngươi ở đâu tới liền trở về nơi đó đi, nên làm gì thì làm cái đó đi...

Ở bên trong thanh âm già nua đã là tràn đầy bá đạo chân thật đáng tin!

Muốn trơ mắt để cho Tử Huyên cùng Thần Dạ rời đi, Chu Uyên Nhung cùng Đại trưởng lão thực sự trong lòng không muốn.

Hai người này không có chỗ nào không phải là hạng người cực kỳ ưu tú, hôm nay thả hổ về rừng, ngày sau nhất định hổ phệ Khiếu Lôi tông... Nhưng ở trước mặt cao thủ như thế, phản kháng chỉ có thể chết nhanh hơn!

Hung hăng trợn mắt nhìn hai người một cái, Chu Uyên Nhung cùng Đại trưởng lão cực kỳ bất đắc dĩ hướng đỉnh núi của Khiếu Lôi sơn mạch lao đi, nếu đã trở thành sự thật, kế tiếp liền phải hảo hảo trù tính, tuyệt không thể để cho Khiếu Lôi tông hủy ở trên tay đám người Thần Dạ.

- Tiền bối, đa tạ! Có thể hiện thân hay không, để cho vãn bối hảo hảo cám ơn người?

Nhìn bầu trời xa xa, Thần Dạ chắp tay cung kính nói.

Nếu không có cao thủ thần bí này xuất hiện, hôm nay mình và Tử Huyên sợ là không có bao nhiêu cơ hội rời đi.

- Ha hả, tiểu tử ngươi cũng đừng khách khí như vậy, cho dù lão phu không ra tay cũng có thể khẳng định tiểu tử ngươi tuyệt sẽ không để cho chính mình luân hãm ở chỗ này.

Trên không trung, thanh âm cười ôn hòa từ từ truyền xuống.

Khuôn mặt Thần Dạ nhẹ nhàng nhíu chặt, trong lời nói đã nói ra cao thủ thần bí này đối với mình đã là rõ ràng cùng hiểu rõ vô cùng.

- Đừng suy nghĩ nhiều, nơi này không phải là chỗ ở lâu, mau rời đi một chút, hai người các ngươi phải hảo hảo nhớ kỹ cho lão phu, sính cường nhất thời cực nhanh, tuy là thống khoái, nhưng đừng quên ở trong lòng các ngươi đều có người mà chính mình muốn thủ hộ, chớ để cho bọn họ thương tâm mới đúng!

Tiếng nói càng truyền càng xa, cuối cùng đã giống như là ở phía chân trời mà đi, nhìn dáng đấp thì cao thủ thần bí này đã là rời xa rồ.

- Tiền bối, ngươi rốt cuộc là người nào?

Nhìn nơi xa, Thần Dạ cao giọng hô lên.

- Ha hả, chúng ta cuối cùng sẽ có một ngày gặp nhau, tiểu tử, ngươi rất tốt. Bất quá lấy được càng nhiều, ý nghĩa liền phải gánh chịu cũng là nhiều hơn, ngươi bây giờ còn chưa có tư cách đi gánh lấy cái gì, hảo hảo cố gắng lên, hi vọng thời điểm gặp lại ngươi, ngươi đã có thể tự mình đảm đương một mặt!

Lời truyền đến để cho Thần Dạ đương tràng sợ run, thâm ý trong lời nói tựa như để lộ ra con đường tương lai của hắn...

- Thần Dạ, chúng ta cũng đi thôi!

Giờ phút này Tử Huyên đã là không dám nhìn tới Thần Dạ.

Thị phi nơi này Thần Dạ ngược lại không muốn nhiều lời cái gì, gật đầu, xoay người lại nhìn Khiếu Lôi sơn mạch một cái, quay đầu hướng tới chỗ Linh nhi đang ở, sau khi đem nàng ôm lấy, thật nhanh hướng nơi xa mà đi.

- Mẹ, Đại ca ca?

- Ân, tại sao?

Sắc mặt của Linh nhi có chút nghi ngờ, sau khi chần chờ một hồi lâu mới nói:

- Thần bí cao thủ mới vừa rồi ta thật giống như có chút quen thuộc, cảm thấy đã gặp qua ở chỗ nào đó...

Trong đại điện Khiếu Lôi tông!

Bao gồm Chu Uyên Nhung ở bên trong, từng người chẳng những trầm mặc, càng là âm trầm!

- Chư vị, đều nói một chút đi, có thể có cái biện pháp gì không....

Sau một hồi, Chu Uyên Nhung hỏi.

Vừa nghĩ tới vị cao thủ thần bí kia, tâm của Chu Uyên Nhung phảng phất giống như rơi vào địa ngục, loại cao thủ kia thật sự liền để cho ngươi ngay cả tâm phản kháng cũng không có.

Lấy kiêu ngạo của Thần Dạ cùng Tử Huyên, Chu Uyên Nhung biết hai người này khinh thường mượn lực lượng của người khác tới báo thù, cho nên Khiếu Lôi tông sẽ có một thời gian ngắn an bình cùng bình tĩnh, còn có một thời gian ngắn tỉ mỉ chuẩn bị.

Song đối mặt với hai người kia, Chu Uyên Nhung thật sự nghĩ không ra bên trong Khiếu Lôi tông này đến tột cùng còn có thể là ai có thể ứng phó Thần Dạ cùng Tử Huyên trong tương lai.

- Tông chủ!

Đại trưởng lão từ từ ngẩng đầu, cho dù có lực lượng của cao thủ thần bí kia mạnh mẽ phá vỡ trạng thái tự thiêu hồn phách của nàng, nhưng như cũ là sắc mặt cực độ tái nhợt, nhìn qua khuôn mặt của nàng phảng phất ở trong hắc ám tồn tại rất nhiều năm.

- Tông chủ, Huyền Y lúc nào có thể chạy trở về?

- Huyền Y?

Mọi người trong đại điện tinh thần đều vì đó mà phấn chấn, bọn họ đều là rõ ràng trên dưới Khiếu Lôi tông, nếu như có thể chọn lựa một người có thể đủ để đối phó với Tử Huyên cùng Thần Dạ mà nói, có lẽ liền không phải là người ở trong miệng Đại trưởng lão thì còn là người nào.

Chỉ có Chu Uyên Nhung không có lạc quan như vậy, hắn nhíu nhíu mày nói:

- Huyền Y không phải là đối thủ của Tử Huyên, mà ở sau khi tiểu tử kia chiến thắng Thanh Lăng có Lôi nguyên lực, bổn tọa cũng không cho là Huyền Y có thể giết được hắn.

Nghe vậy Đại trưởng lão căm hận cười nói:

- Tông chủ, giết người, cần không chỉ là riêng tu vi cùng thực lực mà thôi, đối với Huyền Y, lão thân có đầy đủ lòng tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.