Chương trước
Chương sau
Mà giữa không trung, chính giữa chỗ lợi tiễn và chùm tia sáng giao nhau lại lộ ra hư vô, cũng là hào quang đan vào, nếu không phải khí tức hai bên khác nhau thì ngay cả bản thân Thần Dạ cũng không cách nào phân biệt ra được đến cùng ai là ai rồi.

Xùy~~!

Trạng thái giằng co chỉ kéo dài mấy giây, trong chùm tia sáng màu xanh kia liền có vết rạn lặng yên hiển hiện, sau đó phịch một tiếng, triệt triệt để để từ từ tiêu tán.

Chùm tia sáng bị đánh tan, lợi tiễn màu xanh vẫn tiếp tục hướng về trước, trực tiếp bắn lên bản thể trường kiếm màu xanh.

Keng!

Thanh âm thanh thúy chợt vang lên, bản thể trường kiếm màu xanh cũng vào lúc này kịch liệt run rẩy lên. Bất quá, uy lực lợi tiễn cuối cùng cũng đã bị chùm tia sáng trước kia tiêu hao đi rất nhiều, một kích như thế cũng chỉ có thể đẩy lùi trường kiếm, mà không cách nào tổn thương được nó.

Mà khi lợi tiễn đánh trúng trường kiếm màu xanh, thân hình Thần Dạ đã nhanh chóng bắn ra, nháy mắt khi lợi tiễn biến mất, bàn tay kia dưới hắc mang bao lấy, sinh sinh chụp vào trường kiếm màu xanh.

- Thần Dạ, ngươi muốn làm gì?

Nhìn qua cử động như thiểm điện của Thần Dạ, Tử Huyên kinh hô lên.

- Không có làm gì ah, muốn mang thứ này đi!

Giơ lên trường kiếm màu xanh bị nắm trong tay vẫn đang không ngừng giãy dụa, Thần Dạ cười nói.

Ông ông ông!

Trường kiếm màu xanh bị khống chế, tất cả binh khí ở đây tất cả đều phát ra một hồi thanh âm tức giận, nhưng mà vì sợ hãi thực lực Thần Dạ, chúng cũng chỉ có cử động như vậy, mà không dám phi thân đến công kích Thần Dạ.

- An tĩnh lại cho ta!

Cảm thụ được lực phản kháng từ trường kiếm màu xanh kia, ánh mắt Thần Dạ phát lạnh, lập tức thúc dục Bách Chiến Quyết, nắm trường kiếm trong lòng bàn tay, từng đạo hắc mang không ngừng bạo tuôn ra bao lấy trường kiếm.

Xuy xuy!

Bị hắc mang này bao vây lấy, thanh mang trên thân trường kiếm nhanh chóng ảm đạm xuống, linh tính phảng phất cũng đang yếu bớt, cùng lúc đó, từng đạo thanh âm thê lương không ngừng vang vọng ra.

Binh khí đặt trong Bách Binh Các đều có thêm linh tính nhất định, lúc chúng phát giác được trạng thái của trường kiếm màu xanh lúc này, nguyên một đám đều sợ hãi thu hồi sát khí tản ra, sau đó, như một con thỏ con bị kinh động vậy, ngoan ngoãn thối lui về chỗ sâu nhất trong cung điện.

Bá đạo như vậy, nhiều năm qua, chúng chưa từng được thấy qua.

- Không được!

Tử Huyên hô to:

- Những binh khí trong Bách Binh Các tất cả đều bị hạ phong ấn, nếu bị cưỡng ép mang đi tất sẽ nổ tung ngay...

- Ngươi nói cái gì?

Thần Dạ sắc mặt đại biến!

- Ngươi nói rõ ràng một chút!

Sắc mặt của Thần Dạ đại biến:

- Theo như ý tứ của ngươi, Lôi Kình Diệt Thế Thương liền không đến tay được rồi?

- Không phải vậy, Lôi Kình Diệt Thế Thương sớm đã bị ta hoàn toàn luyện hóa, phong ấn nơi này không ảnh hưởng được nó, chỉ là những binh khí khác trong Bách Binh các.

Tử Huyên đáp lại.

Nghe đến đây, Thần Dạ hơi yên tâm một chút, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức hỏi:

- Không đúng, Tử Huyên, ngươi đã từng nói với ta, trong lịch sử của Khiếu Lôi tông từng có người ở trong Bách Binh các lấy được binh khí hay sao?

- Ngươi cần phải biết rõ, ngươi lấy được chính là người của Khiếu Lôi tông.

Tử Huyên giải thích thêm:

- Từ sau khi Tổ sư gia của Khiếu Lôi tông đi đến phiến sơn mạch này phát hiện ra lôi trì cùng Bách Binh các, liền đồng thời đối với hai loại này gia cố phong ấn, mặc dù lấy thực lực năm đó còn không cách nào phá giải được phong ấn trong Bách Binh các, nhưng ở trong thời gian dài có thể từ từ ảnh hưởng đến phong ấn ở bên trong.

- Từ đó về sau, phàm là người tu luyện công pháp của Khiếu Lôi tông, chỉ cần thực lực cùng cơ duyên đây đủ có thể từ trong Bách Binh các đạt được binh khí, những người khác trừ phi có thể nắm được Bách Binh các trong tay, hoặc là phá vỡ phong ấn của Bách Binh các, nếu không thu lấy binh khí nơi này cùng muốn chết là không có gì khác nhau.

Thử nghĩ một chút, chiếm được một thanh tiên thiên linh bảo cho tới Thần Binh cao cấp hơn nhất định là rất cao hứng, không đề phòng chút nào, người nào ngờ đến gia hỏa này thoáng cái để cho ngươi tự bạo, vội vàng không kịp chuẩn bị thì không chết cũng trọng thương.

- Nếu là như vậy!

Thần Dạ vung tay lên nói:

- Ngươi tới đi, thu thanh trường kiếm này.

Tử Huyên lắc đầu nói:

- Tám năm trước, thời điểm ta rời đi Khiếu Lôi tông liền tự phế công pháp của Khiếu Lôi tông rồi.

Vẻ mặt của Thần Dạ hơi bị rung động!

Rời khỏi Khiếu Lôi tông không nói, còn tự phế công pháp... Thần Dạ có thể tưởng tượng được tám năm trước lúc Tử Huyên rời đi, nàng là nản lòng thoái chí bực nào.

Ở thời điểm cần thân nhân cùng các bằng hữu quan tâm nhất, lại từng người bỏ qua nàng, tư vị trong đó không biết nói như thế nào! Nếu chỉ là bỏ qua thì cũng thôi đi, dù sao nhân tình ấm lạnh.

Nhưng chuyện sẽ đơn giản như vậy sao?

- Ha hả, ngươi cũng sẽ trở về, như vậy, ngươi thiệt thòi, bọn họ hẳn phải nhất nhất hoàn lại, Ngũ trưởng lão là lợi tức, kế tiếp chúng ta lại thu một chút lợi tức.

Thần Dạ tà tà cười.

Dứt lời, Thần Dạ chẳng những không có buông thanh sắc trường kiếm ra, ngược lại đem Bách Chiến quyết thúc dục đến mức tận cùng, hắc mang càng thêm nồng đậm liên tục không ngừng từ trong lòng bàn tay dữ dội tuôn ra, bao phủ ở bên ngoài trường kiếm.

- Thần Dạ!

Tâm thần Tử Huyên kích động, nàng như thế nào không biết ý nghĩ của Thần Dạ, nếu thanh sắc trường kiếm không cách nào lấy được, như vậy liền hủy nó đi, làm như vậy mặc dù đáng tiếc, mặc dù phá hoại của trời, nhưng chung quy không để cho Khiêu Lôi tông sống khá giả!

Ở dưới từng đoàn hắc mang nồng đậm kia bao phủ, thanh sắc trường kiếm phát ra thanh âm thê lệ cũng là càng thêm thảm thiết, đông đảo binh khí ở nơi xa tựa như cũng cảm thấy người thiếu niên kia muốn làm cái gì, từng đạo thanh âm gần như là gào thét đồng thời vang dội ra ngoài.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời điểm mắt thấy quang mang của thanh sắc trường kiếm hoàn toàn bị đánh tan, đột nhiên xuất hiện một đạo năng lượng hung mãnh từ bên trong trường kiếm kia dữ dội lướt ra.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể của Thần Dạ chấn động nặng nề, mặc dù Bách Chiến quyết đã phát huy đến mức tận cùng, phòng ngự lúc này của Thần Dạ cũng là cường đại nhất, nhưng cỗ năng lượng này tới thật sự có chút quỷ dị, hơn nữa còn không thuộc về thanh sắc trường kiếm, lúc trước cũng chưa từng mảy may cảm ứng được.

- Xì!

Cước bộ của Thần Dạ đạp trên mặt đất liên tiếp lùi về sau mấy chục thước mới đem thân thể ổn định lại được, mấy ngụm máu tươi phun ra, mà trường kiếm trong tay thiếu chút nữa để cho nó vùng vẫy ra.

- Thần Dạ...

Tử Huyên thất kinh, vội vàng đi tới bên cạnh Thần Dạ đem hắn đỡ lấy, huyền khí khổng lồ trực tiếp ở trước người hai người ngưng kết thành cương, đem năng lượng truy kích mà đến ngạnh sinh sinh chặn ở phía ngoài.

- Hắc hắc, người của Khiếu Lôi tông quả nhiên là động tay động chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.