Chương trước
Chương sau
Không ai nghi ngờ việc nếu như Thần Dạ bị đánh trúng…. cho dù hắn không chết thì sợ rằng kết quả cũng sẽ cực kỳ thê thảm.

Đối diện với mấy cái này, tâm thần của Thần Dạ khẽ chuyển động, điện Cổ Đế bay vút qua, quang mang tử sắc từ trên trời giáng xuống vây cả người Thần Dạ ở bên trong đó, cùng lúc đó bàn tay kia mở ra, hơi thở cực nóng giống như ma quỷ đang trôi lơ lửng…

- Huyền đế huyền minh thủ!

Một bàn tay dường như trong suốt từ trong hư không hiện ra, mang theo uy lực vô kiên bất tồi, không chút do dự vỗ vào trên cũi kia.

- Ầm!

Hư không nhất thời kịch liệt run rẩy một trận, trong lúc này cuồng phong mang theo hơi thở cực nóng thổi quét qua, cuối cùng đã cứng rắn đập vỡ cũi kia.

Nhưng cùng một thời gian này, thân thể của Thần Dạ giống như một con chim bị chặt đứt cánh, nhanh chóng lui về phía sau, mặc dù có điện Cổ Đế thủ hộ, nhưng do tu vi của Linh tiên sinh quá mức cường đại, có thể bảo vệ Thần Dạ không đến nỗi trọng thương mà ngã xuống đất đã là rất tốt rồi.

- Tiểu tử, quả nhiên là ta đã quá coi thường ngươi rồi!

Nhìn thấy cũi bị phá, sâu trong con ngươi của Linh tiên sinh xẹt qua vẻ kinh ngạc, đồng thời sát ý toàn thân cũng trở nên hung hãn hơn.

Người thiếu niên này thật sự là hiếm thấy, thật là đáng tiếc!

Sau khi ý niệm như vậy xẹt qua trong đầu, thân thể của Linh tiên sinh lại một lần nữa trở nên mơ hồ, khi xuất hiện lại thì đã đứng trước người Thần Dạ.

- Tiểu tử, mau theo bổn tọa đi tới Thiên Nhất Môn!

- Hỗn trướng, muốn mang huynh đệ của ta đi sao, ngươi đã hỏi qua ý kiến của huynh đệ chúng ta không vậy?

Đang lúc Linh tiên sinh lại muốn ra tay một lần nữa, một kích chuẩn bị bắt lấy Thần Dạ, hai đạo thân ảnh lại giống như lưu tình từ bên ngoài hoàng cung nhanh chóng lướt đến, người còn chưa tới nhưng hơi thở hung hãn đã tuôn ra ở trên đỉnh đầu của mọi người.

Linh tiên sinh hừ lạnh một tiếng, không ai biết hắn hành động như thế nào, nhưng người khác đều cảm thấy hơi thở vô cùng đáng sợ đã bị hắn dễ dàng oanh tán.

Nhưng chính là trong khoảng thời gian ngắn này, trước người của hắn đã không có bóng dáng của Thần Dạ nữa.

Đưa mắt nhìn ra bên ngoài mấy chục thước, giờ phút này không chỉ có mình Thần Dạ ở bên ngoài, trái phải hai bên của hắn còn có hai người trẻ tuổi.

Người bên trái chính là công tử cực kỳ tuấn tú, trên tay cầm quạt trắng, thần sắc lạnh nhạt, từ cử chỉ ưu nhã của hắn nhìn lại thì lại giống như một kẻ thư sinh.

Người ở bên phải lại to con giống như một pho tượng Thiết Tháp, da thịt khắp nơi đều vô cùng rắn chắc, toàn thân làm cho người ta có một loại cảm giác rất cường đại.

Nhưng bất kể là công tử kia hay lại thanh niên tựa như Thiết Tháp, song song ở bên trong đồng tử đều dần xuất hiện hàn ý ngập trời.

Hai người này chính là Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên!

Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên xuất hiện, ánh mắt của ba đại cao thủ Thông Huyền Thiên Nhất Môn đều khẽ động, với tu vi và ánh mắt của ba người bọn họ, tự nhiên có thể nhìn ra hai người phía trước đều là người ưu tú.

Ba người cũng ngàn vạn lần không nghĩ tới, ở trong hoàng cung này thế nhưng thoáng cái đã xuất hiện ra ba vị còn trẻ nhưng đã bất phàm. Nếu như có được bất kỳ một người nào trong số đó, mấy năm sau, với nội tình cùng hoàn cảnh tu luyện của Thiên Nhất Môn, chắc chắn sẽ có một ngày Thiên Nhất Môn tạo ra được một cao thủ tuyệt đỉnh có thể tiêu ngạo khắp thế gian.

Nhưng rất đáng tiếc hai người kia rõ ràng chính là bạn tốt chí thân của Thần Dạ, khả năng có thể chiêu dụ bọn họ cũng không nhiều.

- Huyễn tiên sinh, Trầm tiên sinh, người đứng phía bên trái tên là Diệp Thước, bên phải là Thiết Dịch Thiên, chính là huynh đệ sinh tử của Thần Dạ.

Hoàng đế đứng ở phía sau Huyễn tiên sinh nhẹ nhàng nói, nhìn như đang giới thiệu bọn họ nhưng thật ra thì hắn đang rất lo lắng.

- Ba người này chính là ba người xếp hạng ở Vân Thái Hư năm đó, cũng là ba người đứng ở trên bảng đế đô Tuấn Ngạn đó sao, quả nhiên là rất có ý nghĩa!

Huyễn tiên sinh khen ngợi, chợt cười nhạt nói:

- Hoàng đế, ngươi là sợ chúng ta chiêu dụ được hai người này, sau đó với tình huynh đệ của bọn họ đối với Thần Dạ, ngày sau có lẽ sẽ uy hiếp tới địa vị của ngươi phải không?

- Dĩ nhiên! Nếu như ba người này đều bị chết ở nơi này thì trẫm không còn cái gì mà phải buồn phiền nữa, Thiên Nhất Môn cũng có thể hóa giải vô số phiền toái.

Hoàng đế không thể phủ định cười cười, vẻ mặt trước sau như một, thân là hoàng đế, cho dù có là con rối thì hắn cũng có uy nghiêm của mình, ở trước mặt những cao thủ của Thiên Nhất Môn này, có lẽ không cách nào bày ra vẻ cao cao tại thượng của cửu ngũ chí tôn, nhưng cũng sẽ không ăn nói khép nép.

- Hoàng đế bệ hạ không hổ là cao thủ quyền mưu.

Liếc nhìn hoàng đế, ánh mắt của Huyễn tiên sinh khẽ xiết chặt, chợt nói:

- Thiên Nhất Môn có một pháp chế, thân là người nắm giữ cả một vùng đất, không cần thiết nói mà không giữ lời với các ngươi, điểm này mời hoàng đế bệ hạ nhớ kỹ ở trong lòng, chớ nên làm điểu thừa!

- Trẫm biết được, cho nên cho tới bây giờ trẫm cũng không bao giờ có hai lòng đối với Thiên Nhất Môn, điểm này xin nhờ Huyễn tiên sinh thay mặt trẫm báo cáo lên với cấp trên!

Thần sắc của hoàng đế khẽ siết chặt, nói.

- Vậy thì tốt!

Huyễn tiên sinh chợt nhìn về phía hai người Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên, lẩm bẩm nói:

- Đã như vậy thì cũng chỉ có thể giết chết hai võ giả tuổi trẻ yêu nghiệt này mà thôi!

- Thần Dạ, ngươi không có việc gì chứ? Bọn ta nhanh chóng trở về, rốt cục đã đuổi tới kịp.

Ở phía bên kia, huynh đệ ba người cũng coi nơi này giống như không có ai mà bắt đầu hàn huyên.

- Chỉ có một chút vết thương nhẹ mà thôi.

Thần Dạ cười lắc đầu, hắn có thể cảm giác được hai người huynh đệ này sau khi thấy hắn bình an, thân thể đang căng cứng của bọn họ thoáng cái liền buông lỏng đi một tí, trong nháy mắt này, một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi trong thân thể của hắn.

- Ta nói Thần Dạ ngươi đã hai năm không hề thấy mặt, bây giờ vừa đến đế đô đã nghe thấy ngươi vừa chọc trúng một phiền toái lớn, hình như ngươi trời sanh chính là người gây họa hay sao ấy?

Diệp Thước tự tiếu phi tiếu tố khổ nói.

Khóe miệng của Thần Dạ có chút khổ sở, Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên quay trở về đế đô, ro ràng là sau khi biết chuyện Cửu Trọng Quan, lo lắng cho mình nên mới cùng nhau trở lại!

- Này, Thần Dạ!

Thiết Dịch Thiên nặng nề vỗ vỗ bả vai Thần Dạ, lớn tiếng nói:

- Có phải ngươi cảm thấy cảm động hay không, cái này không hề giống ngươi chút nào cả. Hơn nữa chúng ta trở lại cũng không đơn thuần là vì ngươi, Diệp gia và Thiết gia đều ở chỗ này.

- Tuy rằng Dịch Thiên nói chuyện có những lời không hề suy nghĩ kỹ, nhưng những lời này quả thật nói không hề sai!

Diệp Thước nhìn chằm chằm Thần Dạ, thản nhiên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.