Chương trước
Chương sau
- Ta phải đi, năm đó. . . . Kỳ thật ta nên nói tiếng cám ơn với ngươi, cám ơn ngươi!

Trong đại điện, nữ tử nhẹ giọng nói.

Trung niên nhân lắc đầu, hơi cười khổ:

- Chúng ta hôm nay bất quá chỉ là một đám ý thức lưu lại thế gian thôi, nói những thứ này có ý nghĩa gì nữa chứ!

- Ha ha!

Nghe nói như thế, nữ tử cũng cười khổ:

- Sau khi ý thức của chúng ta tiêu tán, có lẽ sẽ vĩnh viễn biến mất trong phiên thiên địa này, có lẽ tín niệm bất diệt, còn có thể có cơ hội tái hiện nhân gian, chỉ là, ta cũng không tìm được hắn nữa. Cho nên, sắp chia tay ta muốn mình không còn gì vướng bận nữa. Ta đi đây!

Nữ tử không chần chờ nữa, hóa thành bạch quang, biến mất trong đại điện.

Mắt nhìn bạch quang tiêu tán mất, trên mặt trung niên nhân lúc này mới hiện ra mấy phần đắng chát:

- Năm đó ngươi vì hắn, không tiếc dùng thân thể vẫn lạc làm đại giá. . . Ngày nay, ngươi lại vì hắn, lại một lần nữa cự tuyệt hảo ý của ta. Ha ha, may mắn người thừa kế của ta, hôm nay đã có nữ tử mà mình yếu, nếu không đến chết sợ rằng cũng phải cô đơn như ta mất!

Thoại âm rơi xuống, bóng người chậm rãi biến mất. . . .

Trong nhà tranh, Thần Dạ đắm chìm trong tu luyện Huyền Đế Huyền Minh Thủ hồi lâu mới dần dần mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là bức họa kia, lúc hắn lần nữa trông thấy bức họa, ánh mắt lại co rút lại.

Nữ tử đẹp đến mức khiến người hít thở không thông kia lại tựa như thiên tiên, thời gian dần qua khẽ động, lập tức, lại từ trong bức họa đi ra thế giới chân thật này

- Tiền bối!

Nhìn qua bộ dáng sống sờ sờ kia, Thần Dạ nhịn không được nuốt nước miếng, chẳng những khiếp sợ mà một người tuyệt sắc sống sờ sờ như vậy xuất hiện cũng khiến hắn khó có thể hô hấp.

- Gọi ta tiền bối, ta rất già sao?

Nữ tử giận dữ.

- Ách?

Thần Dạ ngạc nhiên, tuyệt đối không ngờ tới mình lại nghe được lời này.

Nhìn bộ dạng Thần Dạ, nữ tử che miệng cười khẽ:

- Dùng thân phận của ta, dùng giao tình của ta với hắn, ngươi thân là truyền nhân của hắn, gọi ta một tiếng tiền bối cũng được.

‘ Hắn ’ này là chỉ ai, Thần Dạ rất rõ ràng, chính vì rõ nên hắn mới xác định thân phận nữ tử này, không khỏi nhiều thêm vài phần cảm kích, Huyền Đế Huyền Minh Thủ, tuyệt đối là một thức võ kỹ uy lực khó lường.

Mặc dù nói là nhờ chủ nhân Thanh Sắc Đại Điện nên hắn mới có thể nhẹ nhàng đạt được như vậy, bất quá, hắn không chỉ đạt được pháp quyết tu luyện mà còn có toàn bộ tâm đắc của người trước mắt đối với Huyền Đế Huyền Minh Thủ, phần nhân tình này không hề nhỏ.

- Xem ra, ngươi đã đã biết ta là ai rồi?

Nữ tử nhẹ giọng cười cười, nhưng thần sắc lại đột nhiên ảm đạm đi một chút, nói:

- Ngươi đoán không sai, ta chính là Huyền Đế, chỉ là không biết trên thế gian hiện giờ có còn ai biết đến danh hào Huyền Đế này nữa không?

Lời này, Thần Dạ không biết trả lời sao, thời gian, chính là vũ khí sắc bén nhất, không nói Huyền Đế này là tuyệt thế cao thủ không biết bao nhiêu năm trước kia, mà chỉ cần mấy trăm năm, thậm chí trăm năm thôi cũng đủ để quên đi một ít người, một ít chuyện rồi. . . .

Tuế nguyệt vô tình, chỉ nhân là có tình!

- Có thể nói cho ta biết, ngươi tên là gì không?

Một lúc sau, Huyền Đế hỏi.

- Vãn bối Thần Dạ!

- Thần Dạ!

Huyền Đế nhẹ lẩm bẩm, chợt nhìn Thần Dạ, nói:

- Ta vốn sẽ không ra ngoài gặp ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác lại đi ra, ngươi có biết là vì sao không?

Trong gian nhà tranh nhỏ yên tĩnh, Thần Dạ vẫn chưa nói gì đã thấy Cổ Đế Điện và Thiên Đao, song song từ trong cơ thể hắn tự động lướt ra, chợt, lại như đã lâu chưa thấy mẫu thân vậy, lao thẳng vào trong ngực Huyền Đế ...

- Hai gia hỏa các ngươi!

Ôm Thiên Đao và Cổ Đế Điện trong ngực, thanh âm Huyền Đế đột nhiên trở nên nghẹn ngào. . . . Khiến Thần Dạ biết rõ, Huyền Đế cùng hai tên kia, cùng lão chủ nhân của bọn họ tựa hồ như có tình cảm thâm hậu nào đó.

- Tiền bối!

Thần Dạ lấy lại bình tĩnh, nói:

- Không biết tiền bối có gì muốn phân phó? Thỉnh cứ việc nói.

- Ngươi quả thật thông minh.

Một hồi lâu sau, Huyền Đế mới thu hồi ánh mắt đặt trên thân Thiên Đao và Cổ Đế Điện, nàng nhìn Thần Dạ, muốn nói lại thôi, như thế một lúc lâu sau, Huyền Đế rốt cục mở miệng:

- Thần Dạ, ta hi vọng, một ngày kia, nếu như ngươi có thể hoàn thành chuyện chúng ta chưa hoàn thành năm đó, ngươi có thể trợ giúp hắn một phen.

‘ Hắn ’ là chỉ ai, trong lòng Thần Dạ rất rõ ràng, chỉ là giúp hắn một phen, nhưng phải giúp thế nào đây?

Huyền Đế trước mắt, còn có chủ nhân của Tam Túc Hỏa Long cùng với Quỷ Chân Nhân kia, tuy rằng đều đã vẫn lạc, nhưng vẫn để lại ý thức ánh tượng, vậy thì đã nói lên, bọn hắn vẫn lạc, nhưng vẫn không triệt để vẫn lạc trong trời đất, nếu như tu vị đầy đủ, vẫn có thể tìm được một ít dấu vết của bọn hắn.

Nhưng lão chủ nhân của Thiên Đao và Cổ Đế Điện thì ngay cả hồn phách cũng cháy mất, đây chính là tử vong triệt để, đừng nói là Thần Dạ hắn, dù là cả Thiên Địa này cũng khó tìm được chút tung tích.

Huống chi, những thứ này còn phải được thành lập trên điều kiện tiên quyết là một ngày kia Thần Dạ có thể đạt tới cảnh giới vô thượng mới được!

Mắt thấy Thần Dạ trầm mặc không nói, Huyền Đế nói khẽ:

- Ta biết rõ làm như vậy là có chút làm khó ngươi, bất quá, ngươi có thể tỉnh lại Thiên Đao, hơn nữa đạt được Cổ Đế Điện chấp nhận, hơn nữa lại có lai lịch như vậy, ta tin tưởng, trong tối tăm nhất định là do hắn tự lựa chọn ngươi.

- Cho nên, ngươi nhất định có thể vượt qua đám người chúng ta, đến lúc đó, thần thông của ngươi, cũng sẽ không phải những người như chúng ta có khả năng hiểu rõ. Đến lúc đó, ta hi vọng ngươi có thể dốc toàn lực ra tay, tìm được hắn!

Thần Dạ nhịn không được cười khổ, một người ngay cả hồn phách cũng thiêu đốt, còn có thể tìm được sao? Đương nhiên, mình bây giờ, còn chưa đạt tới cấp độ như Huyền Đế, đối vớiThiên Địa ảo diệu một chút cũng không biết, có lẽ, theo bọn hắn thấy hồn phách tự cháy, cũng không phải là ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Kiếp này là Thiên Đao và Cổ Đế Điện thành toàn chính mình, càng là do lão chủ nhân bọn nó thành toàn mình, nếu mình thực sự có phần thần thông này, tự nhiên không ngại tìm kiếm .

Nhưng lời đáp ứng này thật sự quá nặng, mặc dù Thần Dạ chưa bao giờ tự coi nhẹ bản thân mình, nhưng cũng không tự tin một ngày kia có thể đạt tới tình trạng như Huyền Đế nói.

Chuyện không nắm chắc, Thần Dạ không muốn hứa hẹn quá sớm, đây cũng không phải là trốn tránh, hoặc là cự tuyệt, mà là, Thần Dạ không muốn giờ đáp ứng nhưng lúc sau lại không làm được, vô duyên cớ khiến người thương cảm.

Sau khi trầm mặc một hồi, Thần Dạ mới lên tiếng:

- Tiền bối, hôm nay ta không thể cho ngươi bất kỳ đáp án chắc chắc nào cả, ta chỉ có thể nói, ta sẽ dốc hết toàn lực tu luyện, bởi vì ta cũng có thân nhân và bằng hữu mình muốn thủ hộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.