Chương trước
Chương sau
Trong tương lai, ít nhất nàng cũng là nhân vật cấp bậc tông sư ở một chốn. Lại còn cần chính mình bảo vệ sao?

Ý tứ những lời này của Quỷ Chân Nhân, rõ ràng là chỉ một ngày kia trong tương lai, Phong Tam Nương sẽ đứng ở phía đối lập với chính mình, lão ta khẳng định như thế, tại sao? Có lẽ bởi vì lai lịch của mình sao?

Thấy thái độ của Thần Dạ, Quỷ Chân Nhân bất đắc dĩ cười cười mà nói:

- Có một số việc, là phải nói cho rõ ràng cùng ngươi. Nếu không, ngươi từ đầu đến cuối vô phương giải thích !

Quỷ Chân Nhân nhìn Thần Dạ, trong ánh mắt không còn sáng ngời kia đột nhiên nổi lên một chiến ý mãnh liệt:

- Năm đó, ta như mặt trời ban trưa, ung dung tự tại trên thế gian, không người nào có thể địch nổi. Nhưng mặc dù như vậy, rốt cuộc cũng không thoát khỏi Thiên đạo chi lực, hết hạn tuổi thọ buông xuống !

- Ta không cam lòng!

Trong thần sắc của Quỷ Chân Nhân có sự điên cuồng tới cực độ:

- Nếu đều phải bỏ mạng, ta cũng không để cho chính mình lưu lại tiếc nuối. Vì vậy, ta muốn nghịch thiên! Nếu như thành, thì cùng tồn tại với đất trời, trọn đời tiêu dao! Mặc dù bại, ta đây cũng không phải đích thực tiếc nuối!

Vô số người, vô số Võ Giả, đang trên con đường tu luyện đều cho rằng lộ trình chính mình đi chính là cử chỉ nghịch thiên. Nhưng trong lòng mỗi một Võ Giả đều biết rõ ràng. Vì nghịch thiên, chẳng qua là một khẩu hiệu kêu gào mà thôi, lại có người nào mà làm được chuyện nghịch thiên đích thực.

Thần Dạ lại biết, Quỷ Chân Nhân nói nghịch thiên, vậy cái đó nhất định là nghịch thiên đích thực! Nhưng mà bây giờ nhìn lại, con đường nghịch thiên của Quỷ Chân Nhân, hiển nhiên cũng là thất bại.

Thiên, thật không thể nghịch!

- Ha hả!

Quỷ Chân Nhân cười khẽ, có quá nhiều thê lương trong đó:

- Kỳ thật, vào lúc ta hành động, ta cũng đã biết, ta sẽ không thành công. Nhưng vô luận như thế nào, cần phải làm những thứ gì, thì im lặng chờ chết không phải là điều ta mong muốn.

- Sự thật cũng là, tới cuối cùng, ta quả nhiên gặp phải thất bại. Vào đúng lúc đó, ta cũng có thể thản nhiên. Vì đã giao tranh qua mà vẫn không thể thành công, không thể trách chính mình vô năng, thật sự là vô phương tương đương với đối thủ.... Nhưng không nghĩ tới!

Trong ánh mắt của Quỷ Chân Nhân nhìn Thần Dạ, ý định giết người lạnh thấu xương trước đây lại hiện lên lần thứ hai:

- Đến lúc một bước cuối cùng, đột nhiên xuất hiện một người, khiến cho ta đành từ bỏ hành động uổng công vô ích còn lại....

- Người kia là ai?

Trong lòng Thần Dạ khẽ động, tựa hồ đã nắm bắt được trọng điểm nào đó.

- Một hồi đại chiến, khiến cho ta hoàn toàn mất đi cơ hồ tất cả. Dẫu không thể chờ chết, ta cũng chỉ có thể chờ chết! Cho nên, đối với người kia, cùng nhất mạch người kia truyền thừa xuống thì cho đến ngày nay, ta vẫn khó lòng mà quên đi mối hận !

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Thần Dạ đầu óc ầm ầm nổ vang một hồi. Hắn nhớ ra, ý định giết người của Quỷ Chân Nhân lúc mới đầu. Lão từng nói qua, chính mình là nhất mạch của người kia. Mà nay, lão lại nhắc tới một lần nữa thì rốt cục khiến cho Thần Dạ đích thực hiểu rõ ràng, Quỷ Chân Nhân nói là biết lai lịch của mình, cũng không phải là biết bí mật mình trọng sanh. Mà là, biết toàn bộ võ học của chính mình, thậm chí lão cũng biết chủ nhân cũ của Thiên Đao và Cổ Đế Điện là ai!

- Tiền bối, người kia, đến tột cùng là ai?

Thần Dạ có hơi kích động.

Một thanh Thiên Đao, mang chính mình trọng sanh trở lại thời kì niên thiếu niên, đã cho mình một khả năng hoàn toàn mới có thể. Người này, phụ mẫu tái sinh của chính mình. Ngay cả ông ta đã ngã xuống thì Thần Dạ cũng muốn biết, người mang đến cho mình ân huệ lớn lao này, đến tột cùng là ai?

Quỷ Chân Nhân hận ý ngập trời:

- Nếu như không phải hắn, ta tất không có chút xíu tiếc nuối.... Mà nay, vì đền bù tiếc nuối của ta, vậy lời hứa hẹn kia, ngươi đến tột cùng là đồng ý cho, hay là không cho?

- Nếu tiền bối có thể nói cho ta biết người kia là ai, thì có lẽ, ta có khả năng suy nghĩ một phen.

Trầm lặng chỉ chốc lát, Thần Dạ nhẹ nhàng nói.

Có một đôi điều là Thần Dạ vô phương suy nghĩ cẩn thận. Với thực lực năm đó của Quỷ Chân Nhân, vậy hành động nghịch thiên của lão nhất định sẽ là loại gió nổi mây phun long trời lở đất. Ở trong cái loại trạng thái này, còn có ai, có khả năng đến ngăn cản một bước cuối cùng của lão ta?

Đao Linh từng nói qua. Quỷ Chân Nhân chính là nhân vật thuộc về thời đại còn trước cả chủ nhân cũ của nó. Nói cách khác, ở giữa hai người là những không gian khác nhau. Vậy tại sao mà bọn họ lại có quen biết gặp nhau ?

Càng làm cho Thần Dạ cảo không hiểu chính là, chủ nhân cũ của Thiên Đao, tại sao muốn ngăn cản Quỷ Chân Nhân nghịch thiên?

Thần Dạ cũng không biết vị kia của chính mình, hoặc là cũng có thể gọi là sư phụ mình rốt cuộc là có tính cách như thế nào, là người như thế nào. Rốt cuộc là chính hay tà. Thế nhưng nếu ta đã ngăn cản một bước cuối cùng của Quỷ Chân Nhân, mình là truyền nhân của ông ta thì tựa hồ cũng phải theo sát bước tiến của ông ấy.

Nói như vậy, Thần Dạ còn có hơi hiểu rõ ràng, vì sao Quỷ Chân Nhân muốn đưa ra điều kiện như vậy. Hoá ra, lão cũng là sợ chính mình, sau này sẽ đồng dạng đi làm khó cho Phong Tam Nương.

Chỉ là Quỷ Chân Nhân xem nhẹ. Giữa hắn cùng với sư phụ của chính mình hoàn toàn không có chút xíu quan hệ. Muốn ngăn cản thì cũng ngăn cản được. Hơn nữa giữa chính mình cùng Phong Tam Nương nhất định còn có một phần giao tình. Chỉ cần Phong Tam Nương không ngăn cản chuyện của mình, thì làm thế nào mà trở mặt nổi.

Nếu Quỷ Chân Nhân xem nhẹ, Thần Dạ cũng lười đi nhắc nhở.

Nghe vậy, Quỷ Chân Nhân trái lại không thể không cười một tiếng mà nói:

- Người kia là ai, đối với ta mà nói đã không quan trọng. Về phần ngươi, sớm muộn cũng sẽ biết. Hiện tại ta có nói ra cho ngươi, thì ở trong lòng ngươi cũng chỉ là hơn nhiều một cái tên, không hơn.

- Tiền bối không muốn nói, thì vãn bối tự cũng không gượng ép. Chỉ là tiền bối....

Thần Dạ hỏi một câu mấu chốt:

- Tiền bối đã lo lắng như vậy cho Phong cô nương, thì cũng nhận định, ta sau này có lẽ sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của nàng. Như vậy, vì sao chỉ muốn ta một lời hứa hẹn? Hiện tại cứ giết ta, chẳng phải là càng thêm đảm bảo sao?

- Giết ngươi?

Quỷ Chân Nhân bí hiểm cười một tiếng:

- Muốn giết ngươi, trạng thái hiện tại của ta tự nhiên cũng có thể làm được. Chỉ là ngươi cho rằng, ngươi liền nhất định có thể để cho ta giết được sao?

Thần Dạ lại thất thần một lần nữa, Quỷ Chân Nhân nói ra lời này, tựa hồ rất tự mâu thuẫn....

Trong đại điện, có một khoảng trầm lặng ngắn ngủi....

Quỷ Chân Nhân rốt cục không nhịn được trước, lão hỏi:

- Tiểu bằng hữu, lời hứa hẹn này, ngươi rốt cuộc có nguyện ý hay không đồng ý?

- Vãn bối chỉ có thể nói như vậy. Vãn bối mang trọng trách thật sự quá nặng quá nặng. Bất cứ chuyện gì, cho dù vãn bối đem tánh mạng của mình so sánh với nó thì đều có vẻ nhẹ hơn rất nhiều. Cho nên, một đời này, nếu như vãn bối không thể hoàn thành chuyện này thì ngàn vạn năm, dẫu sẽ vĩnh viễn rơi vào hoàng tuyền nhưng vãn bối cũng sẽ không an bình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.