Chương trước
Chương sau
Thần Dạ im lặng, công pháp kỳ lạ như thế sẽ kéo theo đủ loại nguy cơ. Chính là, ai có thể sẽ dễ dàng bỏ qua? Phải biết rằng, nếu như thật sự có thể nắm giữ bộ công pháp này, cùng với luyện hóa chỗ vũ khí mà Quỷ Chân Nhân lưu lại. Thì một đời này liền có cơ hội đi lên ngôi vị võ đạo chí cao.

Sức dụ dỗ này, chỉ cần là cá nhân thì bình thường đều không thể cự tuyệt!

Thần Dạ tự hỏi, nếu như trước đây vào lúc hắn còn chưa gặp được Thiên Đao, nếu có một cơ may như vậy, đặc biệt cơ may này còn có thể đủ để cho hắn có cơ hội tìm lại mẫu thân ở trong cả đời này, đồng thời hóa giải nguy cơ của gia tộc. Như vậy, hắn cũng không có cách nào dứt bỏ!

Nói tới đây, Phong Tam Nương thản nhiên cười một tiếng, rồi lấy một loại giọng điệu thập phần khát vọng mà nói:

- Trước kia, ta cho là chính mình tu luyện thì chỉ có thể dựa vào chính mình để đi tới từng bước từng bước, rồi có lẽ đều vẫn không nhất thiết có thể thành công. Thế nhưng từ sau khi nhìn thấy ngươi, ta đã biết rõ, có lẽ con đường tương lai của ta sẽ có thể xoay chuyển rất lớn.

Thần Dạ đột nhiên tỉnh táo lại, điểm này, đúng là điều hắn cũng rất muốn biết. Phong Tam Nương làm như thế nào lại phát hiện được, ở trên người hắn có được vật phi phàm.

Phong Tam Nương cười cười mà nói:

- Ta có mang vài vật do sư phụ lưu lại. Mặc dù còn chưa hề luyện hóa, nhưng có thể để cho ta cảm ứng được, những người khác có được thần vật hay không.

Thần Dạ ngạc nhiên, vũ khí của Quỷ Chân Nhân này, cũng quá nghịch thiên đi. Ít nhất, Thiên Đao và Cổ Đế Điện của chính mình liền không hề phát hiện vật gì trên người Phong Tam Nương. Đương nhiên, có thể cũng là do bọn hắn hiện nay đang ở trạng thái không tốt.

- Lúc ấy, ta cũng hoài nghi. Ngươi mặc dù có được vật phi phàm, nhưng tu vi của bản thân ngươi không sâu, thì có thể nào giúp được ta? Nhưng mà, sau khi ta biết, ngươi chỉ có một mình mà nhận được một khối Quỷ Thi trong Quỷ Mộ thì ta có thể khẳng định, ngươi có thể giúp ta chiếu cố. Mà ba ngày trước, ngươi giúp ta hóa giải khó khăn từ ông trời, ta càng thêm yên tâm.

- Quỷ Thi? Hoạt Tử Nhân kia là quỷ thi?

Thần Dạ ánh mắt chợt lóe, tâm niệm chớp động, khiến cho Quỷ Thi lập tức xuất hiện ở nơi này.

Quỷ Thi xuất hiện, chẳng những Phong Tam Nương, mà ngay cả Thần Dạ thân là chủ nhân đang đứng trước mặt, thì vào giờ phút này, cũng không khỏi cảm giác thần sắc biến đổi nhiều lần!

Quỷ Thi vẫn còn giống như trước đây, hai mắt vô thần mờ mịt. Như lúc mới nhìn thấy lần đầu, trên vẻ mặt nó tịnh không có bất cứ điều gì khác biệt. Bên ngoài thân thể của nó vẫn tản ra ánh sáng đen đen lờ mờ, sắc mặt cứng ngắc xanh mét, trông tựa như Cương Thi !

Tuy nhiên, ở trong ánh sáng đen lờ mờ kia, lúc này lại còn kèm theo một loại tia sáng khác. Ánh sáng đó nửa giống như màu tím, nửa giống như màu bạc. Nếu như Thần Dạ không hề nhìn lầm, thì so với tia sáng tím bạc hủy diệt trước đây mà ông trời đưa ra là giống nhau phi thường, cơ hồ giống nhau như đúc!

Hơn nữa, ánh sáng này đột nhiên xuất hiện ở trên bề mặt thân thể của Quỷ Thi, như ẩn như hiện. Tựa như làn sóng nước đang nhẹ nhàng dập dờn chậm rãi lưu động. Nhìn qua thì lại như là Quỷ Thi đang luyện hóa những ánh sáng này.

- Phong cô nương, đây là có chuyện gì?

Sau khi hỏi xong, Thần Dạ lại nói tiếp:

- Phong cô nương, vào lúc ngươi đang tiến hóa công pháp, luyện hóa vũ khí Quỷ Chân Nhân lưu lại, vào lúc trời cao đánh xuống kiếp nạn thì đã tách ra một bộ phận rất nhỏ đến công kích ta. Hẳn là có liên quan cùng Quỷ Thi này, chẳng lẽ sự tồn tại của những Quỷ Thi này, đồng dạng không được thiên địa chấp nhận sao?

Nếu mà là như vậy thì Quỷ Chân Nhân thật sự quá mức nghịch thiên. Công pháp có khả năng tiến hóa, khi luyện hóa vũ khí của ông ta thì phải hứng chịu Thiên Kiếp. Mà ngay cả Quỷ Thi cũng bị Thiên Kiếp đánh. Thần Dạ khó có thể tưởng tượng, đến tột cùng, Quỷ Chân Nhân kia là tồn tại như thế nào. Chẳng lẽ, bản thân ông ta cũng không được thiên địa thừa nhận sao?

Thần Dạ nói như thế, khiến cho Phong Tam Nương hết sức trầm tư. Phải một hồi rất lâu sau, ở trong sắc mặt lướt qua một tia mừng rỡ, rồi lập tức nói:

- Thần Dạ, tất cả những gì sư phụ lưu lại, thậm chí bản thân sư phụ đến tột cùng là như thế nào. Nói thật, ta cũng không quá quan tâm tìm hiểu. Cho nên câu hỏi của ngươi thì ta vô phương đưa ra một đáp án xác thực. Bởi vì truyền thừa mà ta đoạt được cũng không phải toàn diện.

- Nhưng mà!

Phong Tam Nương nói:

- Trong số những lời sư phụ để lại cho, thì người từng nói, Quỷ Thi có khả năng tiến hóa. Một khi đạt tới trình độ nhất định, nó có khả năng không sợ hãi ánh mặt trời, tự do xuất hiện mọi nơi.

- Quỷ Thi tiến hóa?

Phong Tam Nương gật đầu, đáp:

- Trời xanh giáng kiếp nạn, là nhằm vào tất cả những gì sư phụ lưu lại. Căn cứ vào thu hoạch của ta những năm gần đây, chỉ cần trải qua một lần kiếp nạn của ông trời, như vậy, chỗ mình đã thu được sẽ càng thăng tiến thêm một bậc. Ngươi đã thu được khối Quỷ Thi, nay bởi vì ngươi đánh tan kiếp nạn của ông trời cho nên thu được chỗ tốt. Nói cách khác, nó sẽ tiến hóa!

Nghe đến đó, trong lòng Thần Dạ lập tức vui vẻ. Vốn là Quỷ Thi đã có được lực lượng công kích bằng cao thủ Thượng Huyền. Nếu mà có thể lại tiến hóa một bước, như vậy, lực công kích của nó có thể đạt tới loại tình trạng nào ? Cảnh giới Thông Huyền sao?

Hiện tại Quỷ Thi, hẳn chính là đang luyện hóa đạo tia sáng tím bạc kia. Cũng không biết, sau khi luyện hóa thì Quỷ Thi có thể tiến hóa hay không?

Mà phần lực công kích tăng lên sau khi tiến hóa vẫn là hàng thứ yếu,... chủ yếu nhất vào lúc này là làm sao để Quỷ Thi có thể không sợ hãi ánh mặt trời chiếu vào. Đó mới là mấu chốt nhất.

Chỉ cần Quỷ Thi không sợ hãi ánh mặt trời, coi như lực công kích của hắn không hề tăng lên, thì riêng với thời điểm hiện tại, cũng tương đương như thể Thần Dạ lúc nào cũng mang theo một cao thủ cảnh giới Thượng Huyền. Điều này đối với Thần Dạ mà nói, mới là lợi ích khá lớn.

- Phong cô nương, ngươi có thể xác định được không. Xem thử lần này đây Quỷ Thi sau khi tiến hóa, liệu có thể không sợ ánh mặt trời hay không. Hoặc là, hắn còn cần bao nhiêu lần tiến hóa tương tự thì mới có thể không sợ ánh mặt trời. Hoặc là, sau này vào lúc ta chỉ có một mình, vậy phải như thế nào mới có thể đủ để cho hắn tiến hóa?

Sau khi suy nghĩ, Thần Dạ lại hỏi.

Nghe vậy, Phong Tam Nương cười khổ một tiếng rồi nói:

- Thần Dạ, ngươi hỏi những điều này, một mình ta cũng không thể xác thực trả lời ngươi. Ta chỉ có thể nói, có lẽ, đáp án mà ngươi muốn sẽ ở trong Quỷ Mộ. Chỉ tiếc, hiện tại ta vẫn còn không vào được trong Quỷ Mộ.

Nói tới đây, Phong Tam Nương nghiêng đầu nhìn về phía Thần Dạ. Trong đôi mắt nhung để lộ ra một ánh giảo hoạt.

- Ngươi không phải là muốn để ta giúp ngươi tiến vào Quỷ Mộ sao....

Thần Dạ khó chịu nói:

- Trước tiên là đồng ý đã, còn có thể giúp được ngươi hay không thì có lẽ vẫn cứ là điều chưa biết. Đừng có hy vọng quá nhiều vào ta.

Nói thì rất bất đắc dĩ, kỳ thật trong lòng Thần Dạ đã nóng lòng muốn thử. Tạm không đề cập tới việc sau khi tiến vào Quỷ Mộ thì có thể mang đến cho hắn bao nhiêu lợi ích. Mà chỉ riêng là vị tiền bối Quỷ Chân Nhân này, đã khiến cho Thần Dạ phi thường muốn đích thực đi tìm hiểu về ông ta.

Một người như vậy, bản thân chính là tồn tạinhư thần linh. Bởi vì, tất cả những gì ông ta lưu lại cũng đều không được trời cao thừa nhận.

Một người như thế, dù có hay không thì cũng được coi là đích thực nghịch thiên sao?

Cho tới bây giờ cũng không có người nào biết thực sự rõ ràng. Bởi vì cái gọi là nghịch thiên, hay là không nghịch thiên, do bầu trời cũng không hề thay đổi, vậy nói gì là nghịch thiên đây?

Tuy nhiên, Thần Dạ vẫn còn chưa từng bao giờ gặp những vật do một người lưu lại sẽ khiến trời xanh ghen ghét. Mặc dù Thần Dạ hiện tại biết vẫn còn khá ít, nhưng cũng có thể khẳng định, Quỷ Chân Nhân, chỉ sợ là cao thủ trong thế gian, là một vị tồn tại độc nhất vô nhị.

Điểm này, coi như là Đao Linh, không thừa nhận cũng không được. Phong ấn kết giới kia đúng là giống nhau như đúc. Trong thế gian, lại không thể có được người thứ hai có thể thi triển ra được.

Nếu như có cơ hội được chứng kiến thức những thứ do nhân vật cỡ này đích thực lưu lại, thì Thần Dạ tất nhiên sẽ không bỏ qua. Đương nhiên, nếu mà từ đó có thể xác thực biết được phương pháp tiến hóa Quỷ Thi, vậy thì liền không thể tốt hơn.

Thấy được Thần Dạ có vẻ buồn bực, Phong Tam Nương cười duyên một tiếng:

- Nếu có thể giúp ta vào Quỷ Mộ, tiểu oan gia, tỷ tỷ tự sẽ cho ngươi cũng đủ lợi ích. Nhưng nếu mà không vào được.... Ngươi hẳn phải cẩn thận. Ở trong trấn Thanh Dương, tỷ tỷ chính là có một biệt danh khác, tên là Tiếu Hạt Tử ( con bọ cạp cười ) a!

Một tiếng cười này, quả là mị hoặc vô biên vô tận, phong tình vạn chủng. Khiến cho Thần Dạ nhìn chằm chằm đến thiếu chút nữa thì con ngươi cũn rơi ra ngoài.

- Thật là một yêu tinh hút hồn không đền mạng.

Thần Dạ âm thầm cắn chặt hàm răng, hắn chợt đứng dậy nói:

- Sinh tử chiến giữa Thu gia cùng Cuồng Đao Quán liền vào hôm nay. Sau khi giải quyết chuyện chúng ta muốn giải quyết, thì liền đi Quỷ Mộ đi!

- Thần Dạ, ngươi thật đúng là muốn nhúng tay vào chuyện hai nhà à?

Phong Tam Nương có hơi kinh ngạc.

Thần Dạ khoát khoát tay, nói:

- Ta nguyên vốn cũng không muốn. Thế nhưng Thu Chấn lão nhân kia đã từng ám hại ta một lần. Nếu ta không bị chết, vậy đương nhiên là có ý định ác trả ác báo rôi. Không có lý do để cho hắn được sống dễ chịu, đúng không?

Phong Tam Nương lập tức do dự một lát, rồi sau đó nói:

- Nếu như ngươi định đối phó Thu gia, ta tịnh không ngăn trở ngươi, hơn nữa cũng có thể giúp ngươi, bởi vì ta cũng có thù oán cùng Thu gia. Nhưng mà ta không tán thành để ngươi hỗ trợ Cuồng Đao Quán đối phó Thu gia. Người của Võ gia, cũng không có một ai tốt đẹp cả.

- Võ Cuồng lão nhi kia, nói thật, lòng dạ so với Thu Chấn thì còn sâu hơn. Lưu hắn độc bá ở trấn Thanh Dương, đối với người ở trấn Thanh Dương mà nói, cũng không phải quá tốt....

- Ta cũng không nghĩ tới, trong lòng Phong cô nương lại vẫn còn ý định gánh vác cho thiên hạ!

Thần Dạ cất tiếng cười trêu chọc, rồi thản nhiên nói:

- Đối phó Thu Chấn lão nhi, vị tất nhất định phải liên thủ cùng Cuồng Đao Quán. Mà mặc dù liên thủ, kết quả cuối cùng thì chúng ta cũng không nhất thiết có khả năng toại nguyện. Cho dù toại nguyện, ha hả, Võ gia hắn từ đó có thể đủ độc bá trấn Thanh Dương ?

Phong Tam Nương không khỏi nhìn Thần Dạ thật sâu, rồi nói:

- Ngươi đã muốn đi mạo hiểm, ta đây liền đi cùng ngươi. Có điều kết quả là ngươi sẽ phải hối hận.

- Đi thôi!

Phong Tam Nương tay ngọc khẽ vung lên, phong ấn kết giới tự động tách ra một cái cửa. Ánh sáng chói mắt lập tức từ bên ngoài giới chiếu xuyên vào, khiến cho bên trong cực kỳ sáng sủa!

Trên bãi đất trống bên ngoài trấn Thanh Dương, hôm nay, dường như tất cả mọi người ở trấn Thanh Dương đều hội tụ tại nơi này. Khiến cho cả vùng đất cũng khá rộng rãi được mọi người quây chung quanh chật như nêm cối!

Hoạt động lớn như thế thật là hiếm có khó gặp, chỉ bởi vì hôm nay ở trong trấn Thanh Dương có cuộc chiến sinh tử giữa hai thế lực cường đại nhất, Thu gia cùng Cuồng Đao Quán !

Ở giữa đám người vây quanh đó, một vùng đất với diện tích không nhỏ được bỏ trống. Đám người của Thu gia và Cuồng Đao Quán chia làm đôi bên đứng đối diện nhau, ánh mắt mỗi người đều gắt gao nhìn chăm chú hai người đang đại chiến giữa sân. Người nào người nấy đều không hề chớp mắt!

Hai người đại chiến giữa sân, một người trong đó tự nhiên chính là Thu gia Gia chủ Thu Chấn. Một người khác, chắc hẳn phải vậy, tự nhiên là quán chủ Cuồng Đao Quán Võ Cuồng!

Cuộc chiến sinh tử của hai đại cao thủ Trung Huyền đích xác có thanh thế kinh người, mỗi một chiêu một thức, mỗi một lần công kích, đều là nhằm vào chỗ hiểm. Chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ đành nuốt hận ngay tại chỗ!

Mà chết, vẫn còn không chỉ có là chính một mình bản thân một người, lại còn bao gồm mọi người trong nhà. Bởi vậy, cho dù là Thu Chấn hay Võ Cuồng, trong lúc tiến công lẫn nhau đó, nhìn thì như hung dữ mãnh liệt vô cùng, nhưng lại từ đầu đến cuối đều có lưu một phân dư địa, để cho mình một không gian cứu vãn.

Chênh lệch tu vi giữa hai người chỉ là một cấp độ nhỏ, cho nên, Thu Chấn tất nhiên tu vi uyên thâm hơn một chút. Nhưng nếu muốn ở trong khoảng thời gian ngắn mà đánh bại thậm chí giết chết Võ Cuồng, quả quyết là vô phương làm được.

Chênh lệch một cấp độ nhỏ cũng không phải rất lớn, nên chỉ cần Võ Cuồng có được con bài chưa lật cường đại, thì chuyện xoay ngược lại giết chết Thu Chấn cũng không phải không có khả năng. Cho nên, khi cuộc chiến đấu vẫn còn chưa tiến vào đến lúc gay cấn thì không người nào có thể kết luận, rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng sau cùng.

Cao thủ đại chiến tương tự đến mức này, không được hơn trăm chiêu thậm chí ngàn chiêu trở lên thì tuyệt đối không phân ra thắng bại.

Mặc dù tất cả người vây xem lẫn người của hai nhà cũng biết đạo lý này, nhưng mà thần sắc của ai nấy đều vô cùng căng thẳng. Phải biết rằng, kết cục cuối cùng của trận chiến đấu này chính là quan hệ đến sau này ở trấn Thanh Dương, họ nhà ai sẽ có danh tiếng nhất !

- Theo con mắt của ngươi, ngươi cảm giác là ai sẽ thắng?

Trong đám người, thỉnh thoảng lại có âm thanh như vậy xuất hiện, thoạt nghe thì cũng không tính là đột ngột, tự nhiên cũng sẽ không khiến người khác chú ý.

- Thu Chấn có tu vi cao hơn Võ Cuồng một cấp độ, nhưng chỉ là một cấp độ nhỏ trong cảnh giới Trung Huyền. Ngoài ra ở trên người hai vị này thì điều đó không có được tác dụng mang tính quyết định. Bởi vì hai người bọn họ đều là hạng người có kinh nghiệm phong phú. Để phân thắng bại liền xem ai có công pháp võ kỹ, cùng với binh khí còn hơn người một bậc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.