Người thiếu niên tin tưởng, ở phía ngoài gần đây nhất định có cao thủ chân chính của Thu gia đang chờ đợi thời cơ. Thậm chí ngay cả Thu Chấn cũng đang ở tại phụ cận. Bọn họ sở dĩ còn chưa hành động, không phải sợ hãi, mà là đang đợi thời cơ tốt nhất.
Cùng với ánh mặt trời càng lúc càng mạnh, những tiếng kêu thê lương trong miệng ba cỗ Khôi Lỗi càng thêm thảm thiết. Bọn chúng ra tay vô cùng mau lẹ cùng quyết đoán.
Đến khi có dòng ánh mặt trời thứ nhất bắn tới trên một khối Khôi Lỗi ở trong đó. Có một làn khói trắng tức thì hiện ra trong nháy mắt.
Nhưng ngoài sự dự liệu của người thiếu niên, ở trong khói trắng bao bọc thì Khôi Lỗi cũng không hề tổn thương. Trước sau như một chúng vẫn dũng mãnh và hung hãn, thực lực đã thể hiện ra ngoài cũng không hề yếu bớt đi chút nào. Tựa hồ, ánh mặt trời cũng không phải khắc tinh của bọn chúng.
- Thế này?
Người thiếu niên có hơi không hiểu, nếu ánh mặt trời cũng không tạo thành uy hiếp gì, người Thu gia làm như vậy, là vậy là cái gì? Không phải là ngại người trong nhà quá nhiều nên muốn dùng phương thức như thế để giảm bớt miệng ăn trong nhà sao ?
Khói trắng lượn lờ, bao bọc quanh thân Khôi Lỗi, nhìn như ánh mặt trời đang tồn tại làm cho đám Khôi Lỗi vô cùng hoảng hốt và sợ hãi. Nhưng cũng không có cảm giác làm cho thực lực bọn chúng yếu bớt. Ngược lại nguyên do bởi vì ánh mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quan/3284072/chuong-187-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.