Chương trước
Chương sau

Diệp Thước lạnh nhạt đứng thẳng. Không vì tình trạng bi thảm của ba huynh đệ giờ phút này mà lại có chút xíu thần thái biến hóa nào. Cây quạt trắng trong tay của hắn, giờ phút này, đã qua bị máu tươi nhuộm đỏ . . . .
Nhìn những người từ bốn phía đang chậm rãi áp sát lại, hắn hờ hững nói:
- Dịch Thiên, cứ rời khỏi nơi này rồi hãy nói.
- Ha hả!
Thần Dạ lau đi vết máu ở khóe miệng, cười nói:
- Nếu muốn rời khỏi đây thì không được dễ dàng . Chúng ta đều tính sai , bọn họ chuẩn bị hơn xa so với chúng ta tưởng tượng. Hôm nay, chỉ có thể đánh một trận tới cùng .
Cùng với phương hướng mà Thần Dạ ánh mắt nhìn tới, đôi mắt của Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên bỗng chốc trở nên vô cùng lạnh lùng .
Nơi đó, đang có hơn mười Hắc y nhân xuất hiện rất nhanh từ chỗ tối , khí tức từ trên mỗi người phát tán ra ngoài, rõ ràng đều ở cảnh giới Sơ Huyền Nhất Trọng!
- Với đội hình bọn họ hiện tại đã thể hiện ra ngoài, nếu như ngay từ đầu liền xuất phát , thì hiện tại chúng ta chỉ sợ đã không có lực để đánh lại . . . . Đến bây giờ mới xuất hiện đội hình cường đại nhất, bọn họ sẽ không sợ trưởng bối ba nhà chúng ta đã phát giác sao?
Nhìn hơn mười cao thủ Sơ Huyền, cho dù Thiết Dịch Thiên tự phụ cỡ nào thì không thừa nhận cũng không được. Ba người huynh đệ giờ phút này lâm vào trạng thái rất khó xông đi ra ngoài.
Diệp Thước thản nhiên nói:
- Nếu như ngay từ đầu liền có đội hình xa hoa như thế, chúng ta liền sẽ không dây dưa cùng bọn họ. Một khi có cơ hội, sẽ lập tức rời đi, bọn họ nếu muốn lưu lại chúng ta, càng khó khăn hơn.
Thần Dạ cười cười, nói:
- Đến bây giờ mới xuất hiện, tất nhiên là mạo hiểm quá đáng .Nhưng cũng không thể không nói, chỉ có như vậy mới có khả năng một lưới bắt hết chúng ta . Nói cho cùng, vẫn còn là huynh đệ chúng ta có hơi tự phụ quá đáng.
Ba người đúng là đã cho rằng như vậy. Mặc dù ngay từ đầu, đã có đông đảo kẻ địch, nhưng huynh đệ ba người đều cho rằng, chỉ bằng vào bọn chúng cùng với mấy tên che giấu kia, là vô phương lưu lại ba huynh đệ.
Nhưng không hề nhận thấy, những người che giấu lại có thể nhiều như thế, hơn nữa còn mạnh như thế!
Có lẽ, đối phương đúng là cố ý xuất hiện ra một ít nhân mã, để dễ bề kêu gọi ba huynh đệ ngay từ đầu liền không nảy sinh ý định lập tức rời đi. Người sắp xếp ở phía sau màn này, sẽ nói bọn họ trong lòng sợ hãi , đây chính là ngay cả tính cách của bọn họ đều được mưu tính vào trong đó.
Trong lòng Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên càng thêm áy náy, tất nhiên lúc bắt đầu đại chiến, bọn họ cũng đã nghĩ tới việc trước tiên phải đem Thần Dạ ra khỏi nơi này. Nhưng nói ở trong lòng thì bọn họ cũng không thấy cấp bách cho lắm . . . .
Trước mắt, nghĩ đến rời khỏi đây đều đã trở nên khó khăn!
Ba huynh đệ, Thần Dạ trọng thương, Thiết Dịch Thiên bị hai đại cao thủ Sơ Huyền nện mạnh một kích, vết thương cũng không hơn được bao nhiêu. Chỉ có Diệp Thước, xem ra tinh thần có lẽ không sai, nhưng dưới áp lực người thần bí kia nên chuyện bị thương cũng không thể tránh được.
- Thói xấu này , chúng ta sau này đều phải từ bỏ. Hiện tại, liền liều mạng đi!
Trong lúc Thần Dạ đang nói , hắn đạp chân một cái liền lao ra khỏi phạm vi Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên bảo vệ , chính diện đối mặt với đối phương giờ phút này do đám đông đảo cao thủ Sơ Huyền kia đã tạo thành đội hình cường đại.
- Thần Dạ, ngươi. . . .
Thần Dạ xua xua bàn tay, tịnh không nói gì thêm. Nhưng giờ phút này, Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên rõ ràng cảm giác được từ trên thân thể của hắn, một cỗ khí tức cường đại như có như không đang từ từ trôi nổi rồi bắt đầu khởi động . . . . Mà khí tức này, cũng không thuộc về Thần Dạ hắn!
- Ba người này. . . . Rất làm cho người ta bất ngờ .
Trong ngõ hẻm cuối đường phố dài, một đạo âm thanh già nua nhẹ nhàng phát ra từ trong cỗ kiệu kia.
- Thế nào, vừa rồi bị Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên liên thủ phá kết giới, khiến cho Càn lão ngươi cảm thấy kinh hãi sao?
Người trong kiệu cất tiếng cười, mà hỏi.
- Không sai!
Ông lão tên là Càn lão cũng không hề giấu diếm gì:
- Với tu vi của lão phu, không ngờ bị hai tiểu bối liên thủ phá mất kết giới do tự mình thiết lập. Mặc dù không phải toàn lực, nhưng cũng làm cho lão phu cảm thấy kinh hãi.
- Công tử, nhân vật như thế, ngài thật sự muốn lưu lại bọn họ sao?
Người trong kiệu lập tức cười nói:
- Càn lão, ngươi đều nói, nhân vật như thế ! Ta lại há có thể không muốn thu hoạch cho chính mình dùng?
Càn lão nặng nề nói:
- Công tử hẳn là biết, người còn trẻ mà có tu vi như vậy, tính cách liền thập phần kiên định. Mặc dù công tử nói, sau chuyện này có khả năng lấy lý do báo thù, cùng với bản thân người để thu phục bọn họ . . . . Lão phu vừa rồi hãy còn tin tưởng, hiện tại lại hoài nghi .
- A, vì sao?
Càn lão nói:
- Trong một kích toàn lực vừa rồi kia của Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên, lão phu từ bên trong khí tức của bọn họ mà cảm ứng được, đó là một loại khí thế thà làm ngọc vỡ, không là ngói lành. Hơn nữa. . . . Sự kiêu ngạo là điều cốt yếu trong bản tính của bọn họ , cũng khiến cho bọn họ tuyệt không đành khuất phục người khác. Có lẽ, bọn họ bởi vì báo thù mà sẽ để công tử sử dụng, nhưng đó chỉ là tạm thời.
- Công tử không nên quên , trong thời gian mấy năm Thần Dạ phong bế , hai người bọn họ lựa chọn chính là một loại cuộc sống như thế nào. Công tử hẳn là sẽ không cho rằng, hai người bọn họ là tâm ý nguội lạnh đi sao?
- Đương nhiên sẽ không!
Người trong kiệu nói:
- Nếu ta đoán không lầm, bọn họ ẩn cư, là vì muốn có thực lực càng cường đại. Để rồi một ngày kia, đi giúp trợ Thần Dạ làm những chuyện mà hắn có thể không làm được .
- Cho nên. . . .
- Cho nên người trọng tình trọng nghĩa như vậy , hơn nữa chính là nhân vật ưu tú, ta thề muốn có được bọn họ.
Người trong kiệu dùng một loại giọng điệu kiên định chưa bao giờ có mà nói:
- Chỉ cần có bọn họ ở bên người, không chỉ có địa vị của nhà ta sau này tại Đại Hoa hoàng triều sẽ vững như núi Thái, mà nhìn khắp cả thế gian, ngày khác ta cũng có một chỗ nhỏ nhoi trên bàn tiệc.
- Nhưng mà công tử?"
Người trong kiệu nghiêm nghị nói:
- Không có gì là nhưng mà, Càn lão. Sau này ta rốt cuộc muốn rời khỏi Đại Hoa hoàng triều, mà ngươi, so với ta cũng càng rõ ràng hơn. Ở trong thế gian này nếu muốn sinh tồn thật tốt thì sẽ gian nan ra sao .
- Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên bây giờ còn không phải hoàn toàn trưởng thành. Đúng là đại thời cơ để thu phục, bỏ lỡ lần này , ta sẽ vĩnh viễn lỡ mất dịp tốt cùng bọn họ.
Nói tới đây, người trong kiệu cười khổ mà nói:
- Nếu như không là thân phận của ta và thân phận Thần Dạ rất đối lập , thì hắn, ta cũng không muốn làm thương tổn đến hắn. So với Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên, Thần Dạ này làm cho người ta cảm giác càng đáng tiếc hơn.

Khí tức như có như không , chỉ sau một lát, trong khả năng nhận biết của Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cũng đã không còn Hư Vô lúc ẩn lúc hiện. Hai người bọn họ, giờ phút này đã có thể chuẩn bị nắm chắc sự tồn tại của đạo khí tức kia.
Sắc mặt hai người lập tức biến đổi nhiều lần!
Khí tức này, rất cường đại. Ít nhất, Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên tự nhận, nếu như khí tức này có thể bị Thần Dạ dung hợp , đổi làm bất cứ một người nào trong hai người bọn họ mặc dù liên thủ thì vẫn bị đánh bại, thậm chí giết chết bọn hắn mà cũng sẽ không phí quá nhiều kình lực.
Trong khí tức lạ đó bao bọc , một vẻ tái xám cũng là mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng xuất hiện trên đầu Thần Dạ . Thì ra, một mái tóc đen của hắn chỉ thoáng chốc liền biến thành tóc bạc.
Hơn nữa, càng ngày càng nhiều sợi tóc dài đen đã biến hóa . . . .
- Thần Dạ, dừng tay!
Coi như là kẻ ngu cũng biết, Thần Dạ khẳng định là đang thi triển một loại mật pháp mà người khác không biết . . . .
Phàm là bất cứ một loại mật pháp nào trên thế gian có khả năng trong khoảng thời gian rất ngắn mà có thể làm tăng tu vi lên , đều sẽ mang đến cho người ta một chút di chứng. Nhưng mà Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên vẫn còn chưa bao giờ chứng kiến, có một loại mật pháp nào mà vào lúc mới bắt đầu cũng đã phô bày ra tình cảnh rung động như thế.
Mắt thấy Thần Dạ vẫn còn tiếp tục, Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên trong lòng khẩn trương, cùng song song bước đến chuẩn bị ngăn cản Thần Dạ.
- Bịch!
Hai người vừa mới tiến gần Thần Dạ, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại từ trong cơ thể Thần Dạ tuôn trào dữ dội ra, ép cho hai người bọn họ liên tiếp lui về phía sau.
- Bọn họ đang làm cái gì vậy?
Tất cả mọi người ở phụ cận, cũng có hơi không rõ nguyên do!
Thật sự là bọn họ cũng hơi cách xa hơn nên không cảm ứng được khí tức mà Thần Dạ giờ phút này bắt đầu khởi động bên ngoài thân thể, lại cũng tạm thời còn không thấy những sợi tóc bạc trong mái tóc hắn.
- Thần Dạ, mau dừng tay a!
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên âm thanh thập phần kìm nén. Nếu như không phải trên gương mặt bọn hắn có biểu hiện sự lo lắng sốt ruột ra ngoài, thì những người khác tuyệt không biết, hiện tại Thần Dạ đã có điểm gì là lạ .
Nhưng mà, cho dù có đúng hay không thì cũng không phải gấp gáp. Hơn mười cao thủ Sơ Huyền cùng nhau liên thủ, nếu như vẫn còn không bắt được ba người đều đã bị thương, bọn họ thật sự có khả năng không cần sống trên thế giới này .
- Xoẹt!
Hơn mười đạo kình khí xé gió bay lên, rồi đột nhiên vang vọng đến tận phía chân trời .
Thần Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, trên khóe miệng, có một đường cong lạnh lẽo chậm rãi phác họa ra. Một vầng sáng trắng nhạt đến trình độ cao nhất cực kì nhanh chóng đang vây quanh người hắn . . . . Cùng lúc đó, ở trong tay phải của hắn xuất hiện một thanh tiểu đao, khéo léo đến mức cơ hồ khó có thể bị người phát hiện .
Tiểu đao mặc dù loang lổ, nhưng vô cùng sắc bén!
Có điều, không đợi đến lúc song phương đại chiến lại một lần nữa sáp vào nhau, thì đột nhiên, một tràng tiếng vó ngựa giòn tan từ bên ngoài đường phố đang truyền tới rất nhanh. Sau đó, một chiếc xe ngựakhông coi ai ra gì đang từ bên ngoài chạy nhanh vào con đường phố dài này.
Trong lúc nhất thời, đám người của Nhị hoàng tử, người trong cỗ kiệu có chóp nhọn ở trong ngõ hẻm cuối đường phố dài kia cùng đều có sự kinh ngạc sâu sắc!
Hôm nay, công khai áp chế ba người Thần Dạ, kì thực muốn đối phó lại chỉ có một mình Thần Dạ .
Tất cả mọi người biết, không có khả năng phái đi cao thủ tu vi quá sâu. Bởi vì loại cao thủ này một khi có hành động, với thực lực của Thần lão gia tử nhất định là cảm ứng được.
Bởi vậy, mới bày ra một trận chiến lớn như thế!
Nhưng cho dù một trận chiến lớn như vậy thì bọn họ cũng không hề tự tin có thể trong khoảng thời gian ngắn, là đạt tới nguyện vọng bọn họ mong muốn.
Cũng bất chấp thế nào, một lần hành động như vậy đều gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Cho nên, không chỉ có những cao thủ hiện tại đã xuất hiện , mà ngấm ngầm vụng trộm vẫn còn mai phục một số người.
Những người này sẽ không tham gia vào trong đại chiến. Sự có mặt của bọn họ chỉ là cảnh giới chung quanh, cùng với trong thời gian ngắn ngủi nhất, đề phòng ba người chạy thoát.
Đương nhiên, nếu như ba người có khả năng đào tẩu như vậy, bọn họ cũng sẽ không có hành động quá lớn. Bởi vì, đến khi tham gia vào đúng lúc đó thì về thời gian ắt phải đã giằng co không ngắn. Bọn họ cũng phải rút lui, nếu không, nếu như bị người của ba nhà bắt tại trận, bất kể là ai, bao gồm hoàng đế bệ hạ bên trong, đều không chịu đựng nổi lửa giận của ba nhà.
Nhưng đám người của Nhị hoàng tử thật không ngờ, với sự canh gác dày đặc như thế, lại có một chiếc xe ngựa như thể rất bình thường mà chạy vào trong phố lớn này.
Sự kinh ngạc của Nhị hoàng tử, so ra vẫn còn kém xa sự kinh ngạc của hai người ở trong cỗ kiệu có chóp nhọn kia.
Người tên là Càn lão kia, tu vi bản thân quá cường đại, ẩn náu trong bóng tối, không xuất hiện chân thân mà vẫn có thể dễ dàng kìm chân Diệp Thước lại. Tu vi như thế mà cho đến mới rồi, sau khi chiếc xe ngựa kia xuất hiện thì lão mới phát hiện ra.
Mà sau khi phát hiện , lão muốn ngăn cản xe ngựa tiến vào trong chỗ giao tranh thì lại phát hiện mình không làm được.
Người trong kiệu đối với thực lực của Càn lão, có hiểu biết khá rõ, chiếc xe ngựa trước mắt kia . . . . Người trong kiệu không khỏi cười khổ một tiếng:
- Càn lão, người trong chiếc xe ngựa kia là lão Vương Gia sao?
Càn lão lắc đầu, đáp:
- Không phải, nếu như là Thần Trung thì tuyệt sẽ không bình tĩnh như thế.
Nghe vậy, người trong kiệu càng cười miễn cưỡng hơn:
- Quả đúng là thật không ngờ, trong đế đô lại còn có cao thủ cường đại như thế tồn tại. Người này, rốt cuộc là ai?
Thần gia mặc dù phi phàm, nhưng không ai cho rằng, cao thủ Thần gia so sánh hơn được cao thủ hoàng thất. Thần gia trấn áp làm thiên hạ kinh động sợ hãi, đa phần là đến từ chính bản thân Thần lão gia tử.
Nếu người đang đến không phải là người của Thần gia, thì cả trong đế đô, người có thể khiến cho ông lão bên cạnh đều thập phần kiêng kỵ, ngoại trừ hoàng thất ra , tuyệt đối không thế lực nhà quyền thế nào khác có thể làm nổi.
Tuy nhiên, đây là một hành động chĩa mũi nhọn đối với Thần Dạ, đương kim hoàng đế tất nhiên không có khả năng phái người lại đây ngăn cản. Càng không phải là đến giải cứu ba người Thần Dạ .
Vậy thì, chủ nhân của chiếc xe ngựa này . . . .
Một tràng tiếng vó ngựa giòn tan, trầm bổng vang dội vào trong tai mỗi người. Sau một lát, mọi người rõ ràng phát hiện, sau khi bị tiếng vó ngựa kia bao trùm, bất cứ người nào nơi này, bao gồm cả ba huynh đệ Thần Dạ đều là thân bất do kỷ ( không thể tự mình làm chủ) mà đánh mất ý định giết người nồng đậm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.