Edit:Trucxinh
Có lúc Yến Hồng cảm thấy kiếp trước của mình giống như một giấc mơ, màcuộc sống đời này mới là thật, dường như nàng xuyên qua chỉ là tưởngtượng. Chỉ là ngẫu nhiên nói tới đề tài một ngàn năm sau, sẽ cảm thấynăm tháng như bây giờ quá hạnh phúc, hạnh phúc tới mức không thật. Bâygiờ dưới thân đau đớn nhắc nhở nàng, đừng có nghĩ lung tung vớ vẩn nữa,mau sinh con ra đi. Cũng gian phòng này, cũng mấy bà đỡ này, sinh con,cũng là nàng. Chỉ là không có tiếng khóc la hoảng loạn khàn đặc làm bạnvới nàng thôi, tự nhiên nàng lại cảm thấy hơi vắng vẻ. Khụ, kỳ thậttrước đó đã luyện tập chuyện này với tiểu ngốc nhà nàng nhiều lần rồi,tất cả tình huống có khả năng xảy ra đều đã tập dượt năm lần bảy lượt,hắn mà còn ma kêu quỷ khóc như lần trước nữa thì nàng thất bại quá…
“Thiếu phu nhân, uống miếng canh, có thêm sức lực.” Bà đỡ Cảnh lần thứhai giúp Yến Hồng sinh, thành thử cũng không cứng nhắc như lần trướcnữa, thái độ thảnh thơi như thể không phải nàng sinh con mà là thổi mộtcái kèn cỡ lớn mà thôi, hơ, coi như nàng chưa so sánh như thế.
“Canh đắng quá…” Yến Hồng cảm thấy mình thật kỳ quặc, thế mà còn có thời gian trách móc mấy chuyện không đâu.
“Trong đó có bỏ nhân sâm, đương nhiên đắng rồi. Vì đứa nhỏ, đắng chútcũng không sao, còn đau không? Không đau lắm thì nghỉ một chút đã.” Bàđỡ Cảnh nói câu này thật là nhẹ như mây trôi.
Rầm rì nửa ngày, Yến Hồng vẫn cảm thấy trong lòng là lạ: “Người bên ngoài sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tuong-cong-ngay-tho-de-nhat-manh-phu/11832/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.