Edit:Trucxinh
Hè qua, thu đến, lá phong sắp đỏ, Yến Hồng cũng sắp sinh rồi. Dự tínhngày sinh vào đầu tháng mười một nhưng hình như bảo bảo không chờ đượcmuốn đến với thế giới này, trước ngày dự sinh hơn hai mươi ngày đã muốnnhảy ra khỏi bụng mẹ, may mà Yến Hồng biết trước, ngày dự sinh gì đókhông đáng tin, nên chuẩn bị cái gì đều đã sắp xếp ổn thỏa, mọi việc chu toàn, chỉ thiếu mỗi hài tử đến đưa tin mà thôi. Kết quả lúc hài tử chân chính đến báo tin, vẫn làm mọi người luống cuống rối tinh rối mù.
Tối mùng mười tháng mười, mọi người cùng nhau ăn tối. Càng gần ngày sinh lão phu nhân càng căng thẳng, gần như ngày nào cũng qua ở cùng nàng từsáng đến tối, còn khẩn trương hơn cái người sắp sinh là Yến Hồng nữa.Đến lão Công gia cũng không yên tâm, hai ông bà chỉ còn thiếu nước biếnthành nhân viên chuyên môn hộ tống, một ngày mười hai canh giờ đều ngóchừng nàng thôi.
“Hồng nhi à, uống thêm ít canh gà đi con, ăn no một chút, đến chừng đómới có sức mà sinh cháu ngoan.” Lão phu nhân trước sau như một múc choYến Hồng một chén canh, trong chén nàng đồ ăn đã chất thành ngọn núi nhỏ rồi.
“Cám ơn mẹ.” Yến Hồng sớm đã học cách chấp nhận chuyện này rồi, khôngcòn cách nào, thịnh tình khó khước mà, huống chi đâu phải nàng ăn khônghết. Hồi trước trên bàn cơm Đông Phương Manh chỉ chăm chăm ăn, bây giờcũng bị sự khẩn trương của lão phu nhân lây nhiễm. Tuy vẫn không nóinhưng lỗ tai lại dỏng lên thật cao, kịp thời nghe trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tuong-cong-ngay-tho-de-nhat-manh-phu/11812/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.