Edit: Trucxinh
“Cái gì? Manh nhi đẩy con xuống? Không thể nào!” Lão phu nhân lập tứclắc đầu phủ định. “Trước giờ Manh nhi chưa hề làm ai bị thương.”
Yến Hồng nghe xong nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn Mộc Vũ Phi, trong lòngđã lôi hắn ra quất roi một trăm lượt. Dám oan khuất tiểu ngốc ngây thơnhư bé thỏ trắng nhà nàng?! Đáng uống thêm mấy ngụm nước ao nữa! ĐôngPhương Manh căn bản không biết Mộc Vũ Phi đang nói hắn, chỉ ngơ ngácnhìn mặt Mộc Vũ Phi, không nháy mắt, cực kỳ chăm chú. Mộc Vũ Phi vộivàng xua tay biện bạch: “Là tam biểu ca đẩy, có điều huynh ấy không cốý, coi như là… coi như con tự chuốc lấy.” Hắn nói câu này xong, mặt càng đỏ hơn, gục đầu xuống có vẻ xấu hổ: “Con thấy vịt con của tam biểu cacũng lớn thế rồi, luôn muốn giúp tam biểu ca huấn luyện, dạy chúng bơi.Cho nên mới dẫn tam biểu ca ra bờ ao thả vịt. Ai dè tam biểu ca thấy con thả vịt con xuống nước, tưởng con muốn ném chúng, nên mới… mới hơi mấtbình tĩnh. Con… con nghe người ta nói vịt hoang sinh ra là biết bơi rồi, vịt con thả trong nước sẽ không gặp nguy hiểm, thật đó, con cam đoan.Nhưng biểu ca lại không biết, con giải thích sao huynh ấy cũng khôngnghe, còn… còn đẩy con xuống nước.” Kỳ thật hắn không có nói là ĐôngPhương Manh định nhảy xuống nước cứu vịt con, kết quả bị hắn cản lại,cho nên Đông Phương Manh mới sốt ruột đẩy hắn một cái, lại thêm con gàmẹ hợm hĩnh kia còn bay tới mổ cho hắn mấy cái vào mông, hắn đứng khôngvững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tuong-cong-ngay-tho-de-nhat-manh-phu/11798/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.