Edit: trucxinh
‘Năm Kinh Hồng thứ mười sáu, mười bốn tháng mười, Ngũ Phong Lĩnh, Manhnói tiếng đầu tiên.’ Yến Hồng ghi mấy dòng lên sổ ghi chú tự chế. Nàngđến thời đại này đã mười sáu năm rồi, vẫn còn đương tuổi như hoa nhưngọc nhưng trái tim lại dần dần già nua. Thời gian, địa điểm, sự kiện,nhất nhất thuật lại, đơn giản vài chữ, lại nói không hết suy tư.
Đời này nàng là kẻ lười biếng, sống ngày nào hay ngày ấy, đối với mấycái ngày có ý nghĩa trọng đại gì đó nàng chẳng hề quan tâm. Nếu không có năm đóa kim hoa, ngay cả ngày sinh của mình nàng cũng quên mất. Có mộtsố việc, lúc cần nhớ sẽ khắc sâu trong óc, mà những việc sau đó quên mất tất nhiên chẳng phải ký ức tốt đẹp quý giá gì. Nàng luôn cho là thế.Thế nên nàng chưa từng viết nhật ký. Mười sáu năm nay, sổ ghi chú củanàng chỉ ghi lại hai sự kiện, hai hàng: ‘Kinh Hồng năm thứ mười, haimươi lăm tháng sáu, Yến phủ, mẹ mất.’ Cộng thêm hàng chữ mới rồi, có bấy nhiêu thôi.
Một hàng thương tâm, một dòng vui vẻ. Một dòng là mất đi, một dòng làthu được. Nếu như hai việc này có thể cân bằng, vậy là không buồn khôngvui. Song nàng vẫn cảm thấy niềm vui trong lòng như bong bóng khôngngừng bay lên, vết thương cỏn con chôn vùi sâu tận đáy lòng dường như bị những bong bóng này dịu dàng xoa dịu từng chút một. Nàng và Đông Phương Manh, rất nhiều người đều cho rằng nàng mới là người cứu rỗi, kể cả vợchồng Công gia. Chỉ có nàng rõ hơn ai hết, sự thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tuong-cong-ngay-tho-de-nhat-manh-phu/11790/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.