Edit:Trucxinh
Đêm hôm khuya khoắt, một tiếng thét chói tai: “Rắn…” Rung động tận tâmcan, văng vẳng bên tai ba ngày. So với tiếng gà gáy nửa đêm càng điếctai hơn, so với tiếng chuông rung giữa đêm càng thêm kinh khủng! Cũngnhư Yến Hồng chưa từng nghĩ tới tự mình hái nho sẽ rờ trúng rắn, nhómthị vệ cũng không ngờ tam thiếu phu nhân nhìn bề ngoài có vẻ bình thảnhết mực tự dưng lại gào thét thảm thiết thế kia. Chẳng trách được bọn họ không làm ra phản ứng đầu tiên là xông lên đuổi rắn mà ngược lại, bịtiếng thét kia dọa cho đứng đờ ra tại chỗ. Thật tình, dùng mấy chữ sấmdậy đất bằng cũng không đủ để hình dung luôn… Mà Yến Hồng trong lúc thét lên đồng thời theo bản năng vươn năm ngón tay ra, tóm lấy con rắn vôtội kia ném đi. Sau đó hất tay chuồn cái vèo từ trên bàn đá xuống vọt ra ngoài đình, trốn khỏi hiện trường vụ án. Hết cách, nàng không sợ trờisợ đất, sợ mỗi sâu lông với rắn thôi! Vỗ vỗ lồng ngực hoảng sợ quá mức,Yến Hồng vừa thở dốc vừa chột dạ quay đầu nhìn. Kết quả ,càng kinh khủng hơn! Đông Phương tiểu ngốc còn ở trong đình, Quan Âm Bồ Tát ơi! YếnHồng sợ đến rớt tim ra ngoài! Nhưng thật tình nàng không dám quay lạicái chỗ khủng bố đó, đành liều mạng nhảy nhót, ngoắc tay với tiểu ngốc:“Manh Manh, Manh Manh, mau lại đây!”
Đông Phương Manh cúi đầu nhìn xuống đất nửa ngày, cuối cùng ngồi xổmxuống nhặt thứ gì đó lên, sau đó chậm rì rì quay sang nhìn nàng, hai mắt sáng lấp lánh. Ôi trời tên ngốc này, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tuong-cong-ngay-tho-de-nhat-manh-phu/11786/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.