Edit: Trucxinh
“Manh Manh, Manh Manh…” Ban đầu, đây chỉ là một cái tên nhưng hiện tại,nó là một phương thuốc, trị liệu thói ngạo mạn của nàng, trị liệu vếtthương lòng của hắn. Dường như Đông Phương Manh không nghe thấy, vẫnkhông chịu đếm xỉa gì đến Yến Hồng. Người nàng nhũn ra, ngồi sụp xuốngtrước mặt hắn, mệt mỏi gục đầu xuống. Không nghĩ kiếm củi ba năm thiêumột giờ thế này, quả thật hắn vừa mới có phản ứng. Cầm tay phải hắn, đặt lên bên má mình nhẹ nhàng động chạm, nước mắt chưa ráo dính vào ngóntay hắn, hàng mi dài của hắn khẽ rung. Nàng cuống quít buông lỏng tayhắn, hai tay vươn ra nâng mặt hắn lên, dán mặt mình đến trước mặt hắn,hấp tấp nói: “Manh Manh, Hồng Hồng ở đây.” Tuy đầu hắn ngẩng lên, tầmmắt lại không nhìn nàng, mãi đến khi nàng lặp lại ba bốn bận, rốt cuộcmới chần chừ dời mắt về phía nàng, ánh mắt rời rạc một lát, chậm chạpdừng lại trên mặt nàng. Yến Hồng vừa khóc vừa cười, ngón tay dịu dàngvuốt mặt hắn. Hắn giật mình nhìn nàng, hồi lâu dường như chấp nhận những gì nhìn thấy, hai tay bỗng dưng vươn ra chụp lấy hai tay nàng, dùng sức kéo nàng vào lòng mình. “Manh Manh, Hồng Hồng ở đây này, bên cạnh ManhManh này. Đừng sợ đừng sợ, không sao rồi, không sao.” Hối hận vạn phần,giọng nói cũng run rẩy. Nàng ngước mặt lên, tìm ánh mắt hắn, chăm chú mà dịu dàng nhìn hắn, trao cho hắn an ủi không lời. Hốc mắt hắn bắt đầuphiếm sương mù, cả người không cách nào ức chế được bắt đầu run rẩy,dường như đã chịu ấm ức rất lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tuong-cong-ngay-tho-de-nhat-manh-phu/11782/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.