Edit: Trucxinh
“Tiểu thư người bị làm sao vậy?” Tập Nhân vươn cổ nhìn Yến Hồng đangngồi trước cửa sổ một cách quái dị, chỉ thấy tiểu thư nhà mình chống hai tay lên má, một chốc cười ngây ngô, một hồi lại thở dài, một lát lạilắc đầu như trống bỏi, lát sau lại điên cuồng véo má như người ta nhàobột mì.
“Không biết, tối qua dẫn cô gia từ nhà tắm ra liền biến thành như thế.”Khả Nhân và Tập Nhân đơn thuần như nhau, chẳng có liên tưởng nào khác.
“Không lẽ trúng tà?” Tập Nhân nói xong ngược lại tự hù mình trước, hoảng hốt muốn xông tới chỗ Yến Hồng, tốt xấu gì cũng phải lay tiểu thư tỉnhtáo trước rồi nói tiếp.
“Ta nói hai người các ngươi đúng là đầu óc ngớ ngẩn không mở mang được,bộ dạng tiểu thư có chỗ nào giống trúng tà hả? Đó rõ ràng là…” Y Nhântrợn trắng mắt, lắc đầu với hai ả ngốc nghếch này, người xưa nói chớ cósai, gỗ mục thì không thể điêu khắc được mà! Nhìn vẻ mặt không hiểu củahai người, nàng cố tình gợi lên sự tò mò của các nàng.
“Là sao? Y Nhân tốt bụng, Y Nhân xinh đẹp nhất đời, tỷ nói cho bọn muộibiết đi mà…” Khả Nhân so ra khá lanh lợi, níu tay áo Y Nhân làm nũng,gương mặt tròn như quả táo hồn nhiên năn nỉ ỉ ôi. Xưa nay Y Nhân ăn mềmkhông ăn cứng, nào chịu nổi màn công kích ngọt như đường phèn này, đangđịnh giải thích cho hai người, Giai Nhân ngồi bên cạnh bình tĩnh nheomắt quan sát Yến Hồng nửa ngày thong thả nói trước một bước: “Rõ ràngtiểu thư đang tư xuân!”
“Tư xuân?!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tuong-cong-ngay-tho-de-nhat-manh-phu/11780/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.