Tôi đã ngủ say ở núi Tân Di rất nhiều năm.
Không phải là do tôi muốn đến núi Tân Di, cũng không phải do tôi muốn ngủ say, mà trong cái ngày tôi bị ma nhập, thần ma đã tiến lại gần. Thần ma nói với tôi, núi Tân Di là địa bàn của hắn, mắt của tôi trông hồng quá, có lẽ là do đã lâu rồi tôi chưa được ngủ, thế nên nếu tôi buồn ngủ, có thể chợp mắt ở đây một lát.
Quả thực tôi rất mệt mỏi, kích Trùng Thiên trong tay do xương rồng hóa thành đã dính đầy máu tươi, vừa nặng nề vừa trơn trượt khiến cho tôi suýt chút nữa đã không thể cầm nổi rồi. Còn thần ma thì tác phong nhanh nhẹn, lại vừa nhẹ nhàng như gió mây bay, trông thật tuyệt vời làm sao.
Nếu là ở ngày thường, đối mặt với người có tư sắc đẹp như thế tôi đương nhiên sẽ rung động một phen. Nhưng hôm nay tôi rất mệt mỏi, sớm đã mất tâm trạng trăng hoa rồi.
Có điều trong thời gian tôi chợp mắt, biển xanh biến thành ruộng dâu [1], đảo mắt đã trôi qua bốn mươi nghìn năm.
[1]: Chỉ sự thay đổi lớn lao
Ở cái thời khắc ba hồn bảy phách của Lẳng lơ không biết xấu hổ hóa thành làn khói đen, 72 ngôi sao Thái Bạch nối nhau liên kết tạo thành lưới trời lồng lộng, chòm sao Bạch Hổ hóa thành mãnh thú kéo lấy chiến xa lôi đình, Phượng Hoàng sáu cánh vung ngọn lửa cháy mãnh liệt lên không trung, ngàn vạn binh giáp theo sát phía sau.
Bổn Chiến thần, không, bổn Ma tôn nhớ tới, thần ma đời đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tinh-dich/213922/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.