Chương trước
Chương sau
Người dân thành Cổ Thanh đều cho rằng rất quái gở.
Tuy rằng cô gái phong tình vạn chủng nhưng cô là người biết an phận thủ thường. Bích Liên Thiên đã cắn nuốt không ít sinh mệnh của người dân hai bên bờ, bây giờ bỗng dưng xuất hiện một người chèo thuyền, tất nhiên là ít có người dám tin tưởng.
Cô gái đẩy sào tre, chiếc thuyền nhỏ di chuyển tự tại giữa vùng Bích Liên Thiên đầy lá sen, giống như đuôi cá uyển chuyển, quẹo trái quẹo phải là có thể chui vào sâu bên trong Bích Liên Thiên. Những người xung quanh đều tấm tắc bảo lạ, cô gái đứng trên thuyền bằng chân trần thì lại thản nhiên, chẳng có gì thay đổi.
Cô gái chèo thuyền chở người dân thành Cổ Thanh sang bến đò Thiên Vũ đối diện đôi lần. Bến đò ở hai bên đã bị bỏ hoang nhiều năm, rêu xanh trải rộng, có vài chàng trai giẫm lên chưa vững, sau lưng lại có một bàn tay yếu ớt như không xương đặt lên tay của anh ta một cách chắc chắn, giúp anh ta đứng vững.
Dung mạo cô gái đa tình khiến chàng trai bồi hồi. Cũng chỉ là trong chốc lát, cô đã rút tay về, cúi chào với chàng trai, nhận lấy hai lạng bạc cho tiền đường thủy, chèo thuyền trở vào Bích Liên Thiên không còn bóng dáng.
Những người nương nhờ thuyền của cô mới có thể qua được bờ bên kia bao gồm những thanh niên tuổi trẻ cường tráng, người tuổi già sức yếu, thương nhân giàu có, hộ dân nhà nghèo sa sút đâm ra chán nản, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé. Cô đối xử với tất cả mọi người như nhau, sẽ đưa tay ra khi họ bước lên thảm rêu xanh ẩm ướt trơn trượt, nắm chặt cổ tay của người nọ, ngay ở chỗ động mạch.
Sau đó lặng lẽ buông tay, trên môi nở một nụ cười khó nhìn thấu, thu tiền bạc, lùi vào Bích Liên Thiên.
Đây là một cô gái chèo thuyền không lên bờ. Cô sinh ra ở trên thuyền, sống ở trên thuyền, chống cây sào tre, thi thoảng treo xâu cá chép, chuẩn bị một bầu rượu ngon, tự uống với cái bóng của mình.
Chỉ cần nghe đạo trưởng Nhất Mi kể như vậy, bổn tôn có thể mường tượng ra ngay một người con gái trong trẻo xuất trần, bồng bềnh giữa thế ngoại, đôi tay trắng thuần, nụ cười hững hờ, ở trong Bích Liên Thiên đẩy sào tre, trên người là mùi hoa sen thơm ngát.
Rất đẹp, thậm chí là đẹp đến mê hồn.
Bổn tôn lên tiếng bảo: "Trên đời có không ít những câu chuyện kì lạ, Bích Liên Thiên như ngươi kể chính là một ví dụ. Theo ta được biết, người có Ngũ hành Mộc sung túc rơi vào tình huống ma quái của núi sông đúng là có nhiều hơn đường sống so với người thường, giống như có mấy đứa nhỏ trời sinh đã thuộc Thủy, dù cho là lần đầu xuống nước cũng có thể bơi giỏi hơn những đứa trẻ khác. Nhưng nếu đã có hoài nghi từ trước, phái thần núi Cửu Lĩnh của các ngươi đáng lẽ ra đã sớm điều tra ra được cô gái chèo thuyền kia rồi chứ?"
Mặc dù thần núi Cửu Lĩnh là môn phái tu tiên ở trên núi cao không màng thế sự nhưng đệ tử ở trong môn phần lớn là tới từ thành Cổ Thanh, người được nuôi dưỡng ra từ địa phương như thế, trong thành Cổ Thanh xảy ra chuyện gì, không có khả năng là thần núi Cửu Lĩnh chẳng hay biết được tiếng gió gì.
Đạo trưởng Nhất Mi gật đầu nói: "Sau khi cô gái chèo thuyền xuất hiện, trưởng lão của thần núi Cửu Lĩnh tình cờ đi ngang qua thành Thiên Vũ. Vị trưởng lão nghe được truyền thuyết về cô gái chèo thuyền, vì để xác định cô gái đó có phải là yêu quái hay không, cố ý chờ cô gái ở bến đò Thiên Vũ."
Xích Viêm nghe mê mẩn, cái chân lông xù chống đầu, hồi hộp chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Đã rất lâu rồi bổn tôn không cùng người thảo luận nhiều như vậy, cũng đã rất lâu rồi bổn tôn không tìm được một người bạn cùng nghe chuyện phiếm. Nhìn dáng vẻ chăm chú của Xích Viêm, bổn tôn không khỏi nổi lên tâm tình tìm được tri kỷ, đưa tay gãi cằm đầy lông của nàng.
Hành động của tôi khiến cho Xích Viêm tưởng lầm là tôi muốn hỏi ý kiến của nàng, vội vàng viết trong tay tôi: "Ta đoán đạo trưởng nọ bình an vô sự tới thành Cổ Thanh, rồi lại nói cho các đồng môn của thần núi Cửu Lĩnh rằng cô gái đó không phải là yêu quái."
Đạo trưởng nói: "Đạo hạnh của trưởng lão nọ cao thâm, nhiều năm dạo chơi ở bên ngoài, lần này tới thành Cổ Thanh cũng là tình cờ. Ông ta đi nhờ thuyền của cô gái, phá vỡ sự nghi ngờ của thần núi Cửu Lĩnh đối với cô gái chèo thuyền, kể từ đó người trong thành Cổ Thanh không còn đồn đãi cô gái đó là yêu quái nữa."
Bổn tôn gật đầu, hỏi: "Nếu đó là trưởng lão có đạo hạnh uyên thâm, ta cũng tạm tin cô gái đó là người. Nhưng tại sao bây giờ các ngươi lại nghi ngờ cô ta?"
Đạo trưởng Nhất Mi thở dài, từ tốn kể: "Mấy ngày trước lúc chúng tôi xuống núi, nghe đến vụ án này, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới có yêu quái gây họa ẩn núp trong thành Cổ Thanh. Về sau chúng tôi bắt nhầm thú cưng của tiên quân, rồi nghe tiên quân nói, cũng bắt đầu nghĩ ngợi, vụ án đào tim có thể không phải do yêu quái, mà là do người làm ra thì sao?"
Bổn tôn: "Ồ?"
Đạo trưởng Nhất Mi chậm rãi nói: "Kể ra thì thật xấu hổ, nhớ lại, thực ra từ khi cô gái chèo thuyền xuất hiện ở thành Cổ Thanh, vụ án đào tim mới bắt đầu xảy ra. Bởi vì thân phận của cô gái chèo thuyền đã được trưởng lão chứng minh, vì vậy chúng tôi không có nghĩ tới cô ta. Một cô gái yếu đuối như thế, nếu là có thể đào tim người ra ngoài... Chúng tôi khó lòng tin được."
Xích Viêm ngẩng đầu nhìn đạo trưởng Nhất Mi, chống đầu, khe khẽ kêu tôi một tiếng. Nàng từ từ di chuyển móng vuốt của mình trong lòng bàn tay tôi: "Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà —— thực ra không phải mỹ nhân đều nhẫn tâm, cũng không phải nhẫn tâm đều là mỹ nhân."
Bổn tôn hiểu sâu sắc được đạo lý này.
Bàn về mỹ nhân, trên đời này Bạch Giác xưng thứ hai, sẽ không có người dám xưng thứ nhất. Bàn về nhẫn tâm, trong ngàn vạn năm nay, cũng không có ai hơn được nàng.
Đạo trưởng Nhất Mi nhíu mày nói: "Theo lẽ thường một cô gái là không có đủ sức để làm vậy. Hôm qua chúng tôi đã nghe ngóng qua, vào mấy đêm vụ án xảy ra, cô gái chèo thuyền cũng trùng hợp không có mặt ở bến đò bên đây, người đi thành Thiên Vũ trở về có bảo, mấy ngày đó những người chờ thuyền ở bến đò bên kia, từ sáng đến tối cũng không có gặp được cô gái chèo thuyền."
Bổn tôn gật đầu: "Các ngươi nắm chắc bao nhiêu phần hung thủ đào tim là cô gái chèo thuyền đó?"
Đạo trưởng Nhất Mi sửng sốt, ông ta nhíu mày, nói: "Chúng tôi chẳng qua là chỉ nghi ngờ nên suy đoán mà thôi, hơn nữa phải nói thêm, một cô gái chèo thuyền không tranh quyền thế như vậy, nếu cô ta muốn giết người, cũng phải có động cơ mới đúng chứ?"
Bôn tôn ôm hồ ly, cười rộ lên: "Động cơ? Đi gặp cô ta, hỏi cô ta chẳng phải là đã được rồi? Trên đời này làm gì có bức tường nào mà gió không lọt qua được, không có đèn cầy nào mà không có tro, một tiên quân như ta, chẳng lẽ không gặng hỏi được một người phàm như vậy trả lời dăm ba câu?"
Nếu là do yêu quái quấy phá, còn phải bỏ chút công sức để bắt về. Nhưng nếu chỉ là người bình thường thì chỉ là dễ như trở bàn tay.
Đây là lý do mà người thường nào cũng muốn trở thành tiên. Dù sao tiên ở trên trời cao, sáng tối được hương khói bao quanh, xuống nhân gian được hô mưa gọi gió, quả thật còn sướng hơn cả làm vua.
Đáng tiếc thành tiên còn khó hơn so với thành vua nhiều!
Vài đệ tử bị chấn động trước sự kiêu ngạo của bổn tôn, đạo trưởng Nhất Mi hít sâu một hơi, nói: "Nhưng vài ngày trước khi muốn xử tử hồ ly của ngài ở phía nam thành, cô gái chèo thuyền kia đã biến mất."
Bổn tôn nhướng mày: "Biến mất? Cô ta rời khỏi thành Cổ Thanh rồi à?"
Đạo trưởng Nhất Mi gật đầu, nói với bổn tôn: "Cũng không phải là rời khỏi mà là cô ta vào Bích Liên Thiên, chẳng biết tại sao, không còn trở ra nữa. Người bên thành Thiên Vũ cũng nói, đã mấy ngày rồi chưa nhìn thấy cô gái chèo thuyền."
Bổn tôn ồ một tiếng nhẹ nhàng: "Nếu vẫn còn ở trong Bích Liên Thiên thì tốt rồi. Sống thì gặp người, chết phải thấy xác, ta thay các ngươi tìm cũng được."
Đạo trưởng Nhất Mi nhanh chóng dẹp bỏ khuôn mặt buồn của mình và thay bằng khuôn mặt vui vẻ. Tôi dám khẳng định rằng vị đạo trưởng này không muốn tôi làm điều gì khác để phá án, ông ta nói với tôi nhiều như vậy chỉ là hy vọng tôi có thể thay bọn họ vào trong Bích Liên Thiên và tìm được cô gái chèo thuyền mất tích.
Đây cũng là điều duy nhất họ không làm được. Dù sao Bích Liên Thiên rất nguy hiểm, là một khu vực mà người bình thường không nên đặt chân vào.
Đạo trưởng Nhất Mi nhẹ nhàng thở ra, mấy đạo sĩ trẻ tuổi cũng nhẹ nhõm theo. Bọn họ đứng dậy cáo từ, bổn tôn lại nổi hứng ngăn họ lại, hỏi đạo trưởng Nhất Mi: "Đệ tử này của ngươi tên gọi là gì?"
Đệ tử tên Nhất Vân đang bước lên ngưỡng cửa. Nghe hỏi vậy cơ thể ngay lập tức cứng lại.
Đạo trưởng Nhất Mi có hơi khó hiểu nhìn Nhất Vân, đoạn quay đầu nhìn tôi, cung kính nói với tôi: "Nhất Vân, Nhất trong từ một, Vân trong từ mây, tiên quân có chỗ nào không hiểu?"
Bổn tôn nở nụ cười từ khóe miệng, nhìn về phía cô ta nói: "Tiểu đệ tử này của ngươi, lưu lại ở bên người ta đi. Dù sao ngày mai đi Bích Liên Thiên, ta cũng sẽ mang cậu ta theo."
Đạo trưởng Nhất Mi gật đầu, cả người tiểu đệ tử cứng đờ. Bổn tôn nhìn cô ta nửa ngày, mới cười hỏi: "Sao, không nguyện ý?"
Xích Viêm trong lòng tôi cũng chớp mắt nhìn đệ tử nọ, tiểu đệ tử ngẩn ra một lúc, rồi mới cung kính đáp: "Vâng, xin nghe theo lời của tiên quân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.