Hoàng An Liêm không ngờ Diễm My chỉ đứng lặng im, không hề phản kháng nữa. Được đà, hắn càng hôn sâu hơn.
Khi nàng cơ hồ bị hắn hôn đến sắp tắt thở, dùng tay đẩy người hắn ra. Không ngờ lại đẩy được, vậy hắn đã giải huyệt cho nàng.
Hai má Diễm My ửng hồng. Không phải vì nàng ngại, mà đây là phản ứng tự nhiên của cô gái tuy là sát thủ nhưng chưa bao giờ động chạm qua mấy chuyện này.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng như ngọc, hai má đỏ hồng, môi sưng sưng, khoác lên mình bộ y phục đỏ như lửa, giữa rừng hoa đào bay phấp phới, chao ôi, còn gì đẹp hơn đây? Hoàng An Liêm mê mẩn.
“Nàng đi Bắc quốc?” Hắn hồi phục thần trí, hỏi.
“Không can hệ gì đến ngươi” Diễm My khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng. Nụ hôn vừa rồi là quá tiện nghi cho hắn rồi, đừng hòng theo chân nàng nữa.
Có vẻ Hoàng An Liêm sau ba năm da mặt càng ngày càng dày, hắn không để ý đến lời nói mang ý cự tuyệt của Diễm My, nhoẻn miệng: “Được, vừa hay ta cũng đến Bắc quốc. Quả nhiên là sự trùng hợp, phải đẹp đôi lắm mới có mấy sự trùng hợp như này đó”
Diễm My mím môi. Câu này nghe ná ná câu của Ran Mori.
Nàng lạnh lùng quét mắt, hờ hững: “Rồi sao?”
“Hả?” Hoàng An Liêm không nghĩ nàng hờ hững như thế này, hắn tưởng nàng ăn nói lạnh lùng phản đối chứ. Nhưng không dừng lại lâu, hắn tiếp lời: “Thì đương nhiên chúng ta phải đi với nhau rồi”
Diễm My nhăn mặt. Ba năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-thien-ha-liem-vuong-phi/1571537/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.