“Ta nói cho các ngươi biết, mở cửa” Trước cửa Liêm vương phủ, một nữ nhân tay bồng đứa trẻ khoảng 3 tuổi đang gào thét.
“Chuyện gì vậy?” Vừa đi đàm đạo với Thái Hậu về, Diễm My nhíu mày hỏi.
A hoàn mở cửa kiệu, đỡ nàng bước xuống.
Nhìn cô nương trước mặt, xem dáng vẻ thì khoảng 20 tuổi, trên tay nàng ta đang bồng một đứa bé trai bụ bẫm đang ngủ rất ngon.
“Cô là ai?” A hoàn bên cạnh nàng hỏi. Vẻ mặt Diễm My vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Lưu Nhạn Nhạn dùng đôi mắt hằn học tức giận nhìn Diễm My. Nàng ta không nói gì, đi tới gần, vung tay lên.
“Nương nương” A hoàn bên cạnh thất kinh.
“Á”
“Nương nương, người không sao chứ?” A hoàn bên cạnh vô cùng lo lắng, ân cần hỏi.
Tát được Diễm My dễ thế à? Lúc đó nàng đã đứng tránh qua một bên, Lưu Nhạn Nhạn vì mất đà nên mới ngã xuống.
“Đi vào thôi. Ở đây nắng quá” Diễm My không hề đoái hoài gì thêm tới Lưu Nhạn Nhạn bên dưới, trực tiếp đi thẳng vào.
“Cô đứng lại” Lưu Nhạn Nhạn hét to.
“Chuyện gì ồn ào vậy?”
Tiếng của Hoàng An Liêm vang lên. Một thân trường bào màu đen đi xuống, hắn lập tức hỏi: “Cô là ai vậy?”
“Ta không biết” Diễm My cũng đã quay lại, đi tới bên Hoàng An Liêm, lạnh lùng trả lời.
Lưu Nhạn Nhạn rưng rưng nước mắt, viền mắt đỏ hồng: “Liêm, chàng không nhớ thiếp sao? Chàng đang nói gì vậy? Thiếp, là thiếp đây mà, thiếp Lưu Nhạn Nhạn của chàng đây mà”
Hoàng An Liêm nhíu nhíu mày: “Cô rốt cuộc là ai?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-thien-ha-liem-vuong-phi/1571518/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.