Thành Tống Bình
Lúc xe ngựa của nàng và hắn đến cửa thành thành Tống Bình đã là gần trưa ngày hôm sau. Từ xa đã vọng vào rất nhiều tiếng cầu xin của người dân:
“Làm ơn cho tôi ăn đi”
“Quan gia ơi, cầu ngài mở cửa đi”
“Cứu chúng tôi với”
“Làm ơn mở cửa thành đi”
Vì người dân đứng rất đông phía cửa thành, xe ngựa không thể chen vào, Hoàng An Liêm cùng Diễn My bắt buộc phải xuống xe. Người của thành chủ đợi bên ngoài, thấy hai người giống với trong tranh vẽ lập tức tiến lên. Dưới sự bảo vệ của người thành chủ và vài tên hộ vệ của hắn, hai người chen chen chúc chúc trong sự xô đẩy kịch liệt của dân chúng tiến lên gần phía cửa thành. Mấy tên lính gác thấy người của thành chủ ở đây, liền nhanh chóng mở cửa.
Cửa thành hé được một chút, dân bên dưới nhanh chóng chớp thời cơ tràn vào. Lính gác lập tức xoay ngang thương trong tay, tạo thành một vòng hộ vệ.
“Cô ơi cứu con tôi với”
Có người nắm được góc áo của nàng, Diễm My theo bản năng hất mạnh tay. Người kia vừa bị thương đẩy, lại thêm lực hất từ nàng, lập tức ngã nhào. Quay đầu lại, người kia là một nữ tử ăn mặc nhếch nhác, bế đứa con chưa tròn 1 tuổi ngã xuống. Người bên dưới lại dẫm đạp lên, hoàn toàn mặc kệ người phụ nữ bị ngã cùng đứa bé kia. Diễm My dứt khoát quay mặt.
Vào thành, đường không đông người như lúc ngoài cửa thành, Diễm My cùng Hoàng An Liêm lại ngồi trên xe ngựa của thành chủ.
Ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-thien-ha-liem-vuong-phi/1571509/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.