3 ngày sau...
Sau mấy ngày cuối cùng họ cũng trở về hoàng cung Diệp quốc. Hoàng hậu nghe tin con út của mình trở về liền lập tức đi tới Ngọc Dương điện – Nơi ở trước kia của Diễm My để thăm.
Vừa nhìn thấy Diễm My vào phòng, bà lập tức đứng dậy: “Diễm Nhi, con trở về rồi”
Nhìn gương mặt giống y như đúc với người mẹ kiếp trước của mình, Diễm My cũng nhoẻn miệng cười: “Mẫu hậu, con về rồi”
Dương Diễm Tịch vẫn tươi cười: “Nào, con đi đường mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi”
Khi nàng vừa an vị, Dương Diễm Tịch lại tiếp tục hỏi han: “Diễm Nhi, con sống tốt chứ? Liêm vương gia thế nào? Con đã có tin gì chưa?”
Nàng vẫn như cũ, giữ gương mặt vui cười: “Mẹ, con sống tốt. Còn...con vẫn chưa có”
Tin gì trong lời Hoàng hậu chắc chắn là hỏi nàng đã có thai chưa. Nàng vẫn còn một thân thanh băng ngọc khiết thì làm sao mà có cho được.
Hoàng hậu thở dài: “Diễm Nhi, con nhất định phải cố gắng. Bởi vì sau này, phu quân là người chúng ta không thể dựa dẫm hết cuộc đời. Nhất định phải có một đứa con trai vì sau này nó mới là chỗ dựa vững chắc cho con. Con phải nhân lúc tuổi còn trẻ nhan sắc còn xuân mà giữ chặt tình cảm, nếu không đợi mấy năm sau, tuổi xuân đã hết, nhan sắc phai tàn thì sợ là không thể làm gì thêm nữa”
Diễm My nhìn ánh mắt đầy lo âu mà Hoàng hậu dành cho mình, nhẹ nhàng trả lời: “Mẫu hậu, xinh đẹp chỉ khiến người đàn ông dừng chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-thien-ha-liem-vuong-phi/1571501/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.