Chương trước
Chương sau
Học viện quân sự ở khu đông thành B vốn là nơi để bồi dưỡng các tướng lĩnh cao cấp trong quân đội, nhưng nay lại trở thành doanh địa huấn luyện của Mộ thị, ở đây có tổng cộng bốn, năm vạn binh lính, đều là người dưới trướng Mộ Duyệt Thành.

Ngày thường, những người sống ở tòa nhà bên kia cùng với một số ít binh lính ngồi xe tải đi tới đây huấn luyện, đến trưa sẽ lái xe quay về ăn cơm và nghỉ ngơi, đến xế chiều thì có thể tới đây tiếp tục huấn luyện.

Xe của Mộ Duyệt Thành lái tới cổng lớn, quân nhân gác cổng lập tức giơ tay chào với xe của Mộ Duyệt Thành.

Trên xe, Mộ Duyệt Thành liên tục giải thích tình hình trong quân đội cho Mộ Nhất Phàm, mong con trai mình có thể mau chóng tiếp quản một phần công việc trong tay ông.

Sau khi Mộ Nhất Phàm nghe xong liền hỏi: “Vậy Nhất Hàng thì sao? Nó làm gì trong quân đội?”

Mộ Duyệt Thành hơi chau mày: “Tuy nó có năng lực tiếp quản tập đoàn Mộ thị, nhưng dù sao nó cũng chưa từng đi lính, không biết dẫn lính đi làm nhiệm vụ thế nào, gặp tình huống đột ngột phát sinh cũng không biết xoay xở ra sao, cho nên giờ ta vẫn chưa cho nó tiếp xúc với công việc ở doanh địa, trước mắt mới chỉ để nó học cách dẫn người sống trong tòa nhà đi tìm vật tư, đợi nó qua bài sát hạch của ta, ta sẽ cho nó tiếp xúc với công việc ở bên này, nếu không binh lính bên này sẽ không nguyện ý phục tùng nó.”

Nói tới đây thì xe dừng lại.

Mộ Nhất Phàm và Mộ Duyệt Thành cùng nhau xuống xe.

Cậu lính đi qua bên cạnh xe lập tức cúi chào Mộ Duyệt Thành: “Mộ thượng tướng.”

Mộ Duyệt Thành chào lại, xoay người nói với Mộ Nhất Phàm: “Giờ con định thế nào.”

Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn binh lính đang huấn luyện đằng xa: “Con muốn đi dạo nhìn một chút, rồi quay về chọn người.”

“Có cần ai đi chọn người cùng con không?”

“Không cần đâu.”

Mộ Nhất Phàm không quay đầu mà đi về phía sân tập huấn, đầu tiên đứng bên ngoài nhìn binh lính được huấn luyện nghiêm ngặt, lúc này mới hỏi một cậu lính đi ngang qua: “Xin hỏi đồng chí, cậu có biết Cao Phi, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc không?”

“Không biết.”

Mộ Nhất Phàm phải đi hỏi thêm mấy cậu lính nữa, mới biết năm người này ở ký túc xá bên kia.

Anh đi về phía ký túc xá, lại bị lính canh gác bên ngoài tòa nhà cản lại: “Đây là ký túc xá của binh lính, nếu muốn đi vào tìm người thì phải đăng ký.”

Mộ Nhất Phàm không ngờ sau mạt thế rồi mà quy định vẫn nghiêm ngặt như vậy, không thể làm gì hơn là vừa đăng ký vừa hỏi: “Đồng chí, anh có biết Cao Phi, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc ở tầng mấy không?”

“Tầng năm.” Cậu lính gác đáp gọn.

“Cảm ơn anh.”

Mộ Nhất Phàm đặt bút xuống, đi lên tầng năm của ký túc xá, chợt nghe thấy ở phòng 510 phát ra tiếng ồn ã.

“Cao Phi, mấy ông đang làm cái gì đấy?”

“Phải đấy, mấy ông muốn thu thập quần áo đi đâu?”

Mộ Nhất Phàm vừa nghe đã thấy bất ổn, rảo bước tới phòng 510, liền trông thấy một nhóm người đang chặn bên ngoài cửa.

Anh nhón chân lên nhìn vào trong phòng ký túc, thấy mấy người mặc đồ lính đang thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày của mình vào trong vali.

Mộ Nhất Phàm vừa nhìn liền biết bọn họ muốn đi, trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi.

Theo thiết lập trong tiểu thuyết của anh, năm người Cao Phi, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc mới đầu đều không có dị năng.

Sau mạt thế, thoạt đầu họ còn có thể lấy súng và dao ra chiến đấu với tang thi, nhiều lần mang được một số lượng vật tư lớn về cho đội, đóng góp được không biết bao nhiêu công lao và thành tựu cho đoàn của Mộ Duyệt Thành, là những binh lính tinh anh trong đội.

Nhưng sau trận mưa đen, động thực vật biến dị, ngay cả một bộ phận tang thi cũng có dị năng, nếu những binh lính bình thường như Cao Phi, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc ra khỏi thành, hầu như đều bị tang thi tấn công.

Nếu theo các dị năng giả ra ngoài tìm vật tư, tuy có thể bảo toàn tính mệnh, nhưng lại gây cản trở cho các dị năng giả, dần dà, trong đội có một hiện trạng, là dị năng giả phụ trách đi tìm vật tư, còn người không có dị năng thì phụ trách công việc hậu cần.

Thế nhưng binh lính quen chinh chiến sa trường, sao có thể ngày ngày ở trong doanh địa mà làm việc nội trợ như đàn bà?

Một ngày hai ngày còn được, nhưng về lâu về dài, trong lòng cảm thấy ngột ngạt, cũng cảm thấy mình trở nên hèn nhát, sinh ra ý muốn rời khỏi đội ngũ, một mình ra ngoài xông xáo.

Năm người Cao Phi, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc chính là như vậy, bọn họ không muốn làm con rùa rụt cổ, trốn trong doanh địa mà rửa chén giặt quần áo, quả thật như mấy bà giúp việc.

Hơn nữa, có đôi khi còn phải chịu các dị năng giả khác nổi đóa.

Bởi những dị năng giả bây giờ đều có cảm giác mình ưu việt hơn người bình thường, ra ngoài bị uất ức hay bị thương thì sẽ quay về tìm người phát tiết.

Nhất là mấy người dị năng giả hệ hỏa, tính tình tương đối gắt gỏng, lúc khó chịu nói rất nhiều lời khó nghe, thậm chí còn dùng dị năng để giả vờ tấn công đối phương, đến khi thấy bộ dạng hoảng sợ của họ mới cảm thấy vui vẻ.

Về lâu về dài, trong lòng những người bình thường đều ít nhiều cảm thấy oán hận, tuy rằng phần lớn dị năng giả trong đội không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng mơ hồ có thể cảm thấy tư thái cao cao tại thượng của họ.

Cao Phi, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc cũng bởi vì không chịu nổi, nên mới nảy sinh ý muốn rời đi trong đầu.

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, lập tức lớn tiếng hỏi: “Ai là Cao Phi, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc?”

Mọi người nghe thấy tiếng đều quay đầu, trông thấy một chàng trai cao gầy đứng ngoài cửa.

Cao Phi nghi hoặc hỏi: “Tôi là Cao Phi, anh là..?”

Mộ Nhất Phàm nhìn về phía chàng trai có làn da màu lúa mạch nhận mình là Cao Phi: “Cậu là Cao Phi? Thế Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc đâu?”

“Tôi là Trần Hạo.”

“Tôi là Đặng Hiểu Nghị.”

“Tôi là Chu Toàn.”

“Tôi là Khổng Tử Húc.”

Bốn người còn lại đều trả lời.

Mộ Nhất Phàm đảo mắt nhìn qua khuôn mặt năm người kia, phát hiện họ đều có một đặc điểm chung, đó là cả người toát ra khí tiết chính trực, khiến người ta vừa nhìn liền nảy sinh hảo cảm: “Năm người chuẩn bị một chút, theo tôi cùng đi tìm vật tư.”

“Sao?” Năm người sửng sốt.

Những người khác đều thốt lên thành tiếng.

“Bọn họ không có dị năng, ra thành tìm vật tư thì khác gì chịu chết, sao có thể để họ đi tìm vật tư được?”

“Đúng đó.”

“Anh là ai? Nhìn cách anh ăn mặc không giống người trong quân đội chúng tôi.”

Mộ Nhất Phàm nhìn mấy cậu lính ngoài cửa, sau đó lại nhìn về phía năm người trong phòng ký túc: “Còn không đi.”

Nói xong, anh không nán lại lâu hơn, xoay người đi xuống dưới tầng.

Năm người Cao Phi lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn nhau, sau đó theo sau.

Mộ Nhất Phàm không đợi họ đặt câu hỏi, đã tự giới thiệu về mình: “Tôi là Mộ Nhất Phàm, các cậu tới chỗ người dẫn nhóm đi làm đơn xin lấy xe và súng đạn, tôi tới phòng làm việc của Mộ thượng tướng đợi mấy cậu, đến lúc đó sẽ phê chuẩn cho các cậu.”

Năm người nghe thấy đối phương họ Mộ, hơn nữa chỉ khác tên của Mộ Nhất Hàng mỗi một chữ, nhanh chóng nhận ra thân phận của đối phương, hai mắt sáng lên, thế nhưng lại nhanh chóng tối xuống.

Cao Phi nói: “Anh dẫn chúng tôi đi ra ngoài làm nhiệm vụ thật sao, nhưng mà, ban nãy anh cũng nghe thấy rồi đấy, chúng tôi không có dị năng, sẽ làm liên lụy tới các anh.”

Mộ Nhất Phàm làm như không nghe thấy lời Cao Phi nói, thúc giục: “Mau đi xin đơn đi.”

Sau khi xuống tầng, anh liền đi thẳng tới phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành.

Năm người phía sau nhìn nhau, Trần Hạo hỏi: “Cao Phi, ông nói xem anh ta có muốn dẫn chúng ta ra ngoài tìm vật tư thật không?”

Cao Phi lắc đầu: “Tôi không đoán được, trông anh ta có vẻ muốn dẫn chúng ta đi thật, nếu không sao lại bảo chúng ta đi xin đơn. Nếu chỉ muốn đùa giỡn chúng ta, việc gì phải phí công như vậy, mấy ông nói sao?”

Chu Toàn gật đầu: “Mặc kệ thật hay giả, cũng phải thử một lần xem, dù sao thì chúng ta cũng dự định sau khi rời khỏi doanh địa sẽ ra ngoài tìm vật tư, giờ có thể xin đạn và súng tới tay, vậy lại càng tốt hơn.”

Cao Phi gật đầu: “Đi, chúng ta đi xin đơn.”

Năm người đi về phía kho vũ khí.

Mộ Nhất Phàm đi xa quay đầu nhìn lại, thấy qua hồi lâu mà họ chưa về ký túc, thở phào một hơi, chỉ lo năm người này không chịu theo anh đi tìm vật tư.

Thật ra vốn là anh muốn làm quen với năm người một chút, sau đó từ từ bồi dưỡng gây dựng sự hiểu biết và mối quan hệ giữa đôi bên, sau đó sẽ ra khỏi thành rèn luyện tìm vật tư.

Nhưng không ngờ anh tới lại gặp cảnh họ muốn thu dọn đồ đạc rời đi, không thể làm gì hơn là bèn gọi họ đi nhận nhiệm vụ.

Chỉ như vậy, họ mới có cảm giác mình vẫn có ích cho đội ngũ, mới không muốn bỏ đi nữa.

Mộ Nhất Phàm đi tới phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành.

Mộ Duyệt Thành đang nghe binh lính báo cáo trông thấy Mộ Nhất Phàm tới, giơ tay lên để hai cậu lính trước mặt dừng lại, hỏi: “Thế nào? Có chọn được ai muốn dẫn theo bên mình không?”

“Có, con vừa chọn được năm người, đợi lát nữa đi ra ngoài tìm vật tư.”

Mộ Duyệt Thành cảm thấy hứng thú hỏi: “Tên là gì?”

“Cao Phi, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc.”

Mộ Duyệt Thành thoáng chau mày lại.

Đương nhiên ông biết năm người đó, năng lực của họ rất tốt, chỉ tiếc là không có dị năng.

“Con chắc là họ chứ?”

Mộ Nhất Phàm khẳng định gật đầu.

“Nhưng mà…”

Mộ Duyệt Thành đang muốn nói gì đó, ngoài cửa có cậu lính chạy tới hô: “Báo cáo.”

“Có chuyện gì?” Mộ Duyệt Thành nhìn về phía cửa.

“Có người tự xưng là lính của Chiến gia nói muốn gặp thượng tướng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.