Căn nhà của Tần Long nằm ở cuối hai con phố, trong một dãy nhà thấp cũ kỹ.
Từ sau khi giải ngũ, Tần Long vẫn luôn bày hàng trên con phố này, anh cho rằng dựa vào gương mặt đẹp trai của mình, không có khách hàng nam thì ít nhất cũng có khách hàng nữ nườm nượp kéo đến, không lo chết đói.
Không ngờ anh đã lầm.
Mặc dù bệnh nhân lần này hơi rắc rối nhưng dù sao cũng là khách hàng duy nhất.
Tuy căn phòng hơi chật chội nhưng trông rất gọn gàng, sạch sẽ.
Tần Long vội vàng tìm mấy vị thuốc bắc, cho vào trong nồi để nấu, động tác hết sức thuần thục, Tư Khả Hân vừa mới đưa Diệp Viên Viên bị thương nặng đặt trên giường, Tần Long bên này đã bắt đầu nấu thuốc.
“Cởi đồ ra”.
Tần Long lấy mấy cây kim trong túi ra, hơ trong lửa, nói với Tư Khả Hân.
“Cậu nói gì cơ?”, Tư Khả Hân hoảng hồn.
“Tôi nói, cởi! đồ! Ra!”, Tần Long nghiêm túc nói.
“Cậu… cậu… cậu…”, Tư Khả Hân đỏ mặt, vừa hoảng hốt vừa ngạc nhiên nhìn Tần Long: “Cậu… đừng có mơ! Tôi không cởi”.
“Cậu không cởi sao?”, Tần Long sửng sốt rồi bật cười: “Vậy thì tốt, tôi cởi”.
Anh vừa nói vừa đi về phía Diệp Viên Viên.
“Cậu làm gì đấy?”, Tư Khả Hân ngăn anh lại.
“Cởi đồ của cô ấy ra, nếu không sao mà châm cứu được?”, Tần Long khó hiểu nói.
Tư Khả Hân ngơ ngác, lúc này mới hiểu anh nói gì.
Ý của Tần Long là bảo cô ấy cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-than-y/2602551/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.