"Ha ha ha...”
Tiếng cười vang dội.
An Hữu Tây hừ một tiếng, không hề khách khí, cánh tay trông có vẻ nhỏ nhắn đấm thẳng lên ngực anh Lâm.
Anh Lâm không quan tâm, để kệ cô ấy tấn công.
Nhưng khi nắm đấm bé nhỏ kia đánh lên ngực hắn, sắc mặt anh Lâm thay đổi.
Hắn ôm ngực, trợn tròn mắt, lùi về sau hai bước, ngã xuống đất không ngừng lăn lộn.
"Đau đau đau... đau chết tôi mất! Đau quá! Mau gọi xe cấp cứu cho tôi!"
"Á?"
Tên đứng sau sững sờ.
"Xảo kình?"
Tần Long sững sờ.
Không ngờ cô gái này lại là con nhà võ đó?
Nhìn thấy tên đô con ngã xuống đất, sắc mặt Hồ Á Luân thay đổi.
"Con nhãi!"
Mấy tên của võ quán tức giận vô cùng, chúng lập tức tiến lên, nhưng Hồ Á Luân vội vàng ngăn chúng lại, ghé bên tai chúng nói mấy câu.
Sắc mặt chúng thay đổi, nhìn An Hữu Tây bằng ánh mắt kỳ lạ, cuối cùng đỡ anh Lâm đang lăn lộn dưới đất dậy, trợn mắt nhìn hai người, chẳng dám nói mấy lời hung hăng, chỉ đành lủi đi.
Chạy rồi sao? Tần Long cảm thấy bất ngờ.
"Hình như chúng rất sợ cô?"
Tần Long cười nói.
An Hữu Tây không nói gì, quay người nhìn Tần Long: "Ban nãy anh đánh Thái Cực Quyền à?"
"Coi là vậy đi!", Tần Long tùy tiện mỉm cười đáp: "Bạn học này, cảm ơn cô nhé".
Mặc dù dù cho cô ấy có xuất hiện không anh vẫn xử lý được.
An Hữu Tây rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-than-y/2602505/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.