Vương Tử Hào gật đầu, nhìn Diệp Hổ, trong mắt không còn dáng vẻ khách khí như trước nữa, giọng điệu thâm trầm: "Chú Diệp, người đứng sau lưng cháu chính là ông Khương người đứng đầu giới Đông y nổi tiếng trong tỉnh, ông ấy nghiên cứu Đông y đã hơn sáu mươi năm, từng chữa trị không biết bao nhiêu căn bệnh hiểm nghèo mà vô số bác sĩ phải bó tay! Cháu kể qua bệnh của Viên Viên cho ông ấy nghe, ông Khương cảm thấy có thể chữa khỏi cho Viên viên, mặc dù không quá chắc chắn, nhưng vẫn hơn lên lang băm vớ vẩn nào đó! Chú Diệp, chú tự chọn, một là cậu ta không bao giờ được đặt chân vào đây nữa, hai là cháu đưa ông Khương rời đi!"
"Cái gì... thần y Khương?"
Diệp Hổ kinh ngạc vô cùng, lập tức rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Ông ấy không ngờ Vương Tử Hào có thể đưa được người này đến.
"Bố, bố do dự cái gì? Tần Long nói rồi, cậu ấy chắc chắn trăm phần trăm có thể chữa khỏi bệnh cho con", Diệp Viên Viên vội vàng nói.
Vừa dứt lời, ông lão đứng sau lưng Vương Tử Hào chợt khịt mũi mỉm cười khinh thường.
Lão không nói gì mà đi về phía Diệp Viên Viên, duỗi bàn tay khô gầy ra: "Cô Diệp, nếu như không ngại có thể để lão phu bắt mạch được không?"
Diệp Viên Viên chần chừ một lúc, nhìn bố mình.
Diệp Hổ lặng lẽ gật đầu.
Diệp Viên Viên duỗi cánh tay trắng ngần ra.
Ông lão lấy ra một mảnh vải trắng, đắp lên cổ tay Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-than-y/2602503/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.