"Sư... sư tổ?"
Khương Thạch Hải cảm thấy giọng nói của mình run rẩy.
"Người đang ở đâu? Mau, mau bảo người nghe điện thoại!", đầu dây bên kia vang lên tiếng dồn dập, có thể nghe rõ được tiếng thở của người kia hỗn loạn.
"Chuyện này... chuyện này...", ông Khương muốn khóc mà không khóc được, một lúc sau mới nói toàn bộ mọi chuyện ra!
"Cái gì? Con đuổi sư tổ con đi?"
Giọng nói bên kia vang lên, tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
"Con không biết đó là sư tổ của con".
Khương Thạch Hải tủi thân nói, sao sư tổ trẻ thế chứ?
Nhưng người ở đầu dây bên kia không quan tâm nhiều đến vậy, tiếng gào thét chửi mắng vang lên như tiếng đạn đại bác.
"Tên đại nghịch bất đạo này!"
"Mi là cái đồ phản nghịch của Cổ Y Tông!"
"Mi là kẻ địch của Cổ Y Tông!"
"Sao mi dám làm ra chuyện này?"
Khương Thạch Hải chợt lau mồ hôi, bất đắc dĩ nói:"Sư phụ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Một học sinh cấp ba... sao có thể là sư phụ của người, là sư tổ của con được?"
"Học không phân trước sau, kẻ thành danh mới là sư phụ! Chút y thuật của con không đáng xách dép cho sư tổ! Chẳng nhẽ con lại phán đoán người khác qua diện mạo như bao người ở thế tục sao? Cổ Y Tông tốn công sức nuôi con mà chẳng được tích sự gì!", tiếng chửi mắng trong điện thoại vang ra ngoài.
Khương Thạch Hải sững sờ.
Chẳng nhẽ... Tần Long kia là thần y thật sự sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-than-y/2602499/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.