Có người thậm chí còn quên cả bước đi, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn An Hữu Tây, còn có người trước mặt cô ấy... Tần Long?
“Không phải chứ? Đại ca... đến cả hoa khôi An anh cũng hạ gục được rồi à?”
Huy Thái Lang lắp bắp nói, rất nhanh sau đó toàn bộ khuôn mặt cậu ta tràn đầy ngưỡng mộ, vội vàng nắm lấy cánh tay của Tần Long, xin xỏ được học nghề.
“Ăn trụ đá trước đi đã rồi tôi dạy cậu”, Tần Long cười nói.
Huy Thái Lang lập tức sững người, khuôn mặt gần như trùng với màu tóc.
Tuy nhiên An Hữu Tây chủ động tới đây, gây ra cho anh không ít phiền toái, Tần Long liếc trái liếc phải, cười khổ một tiếng, vội vàng trầm giọng nói: “Bạn học An, chúng ta đi khỏi đây trước đã, có chuyện gì thì ra ngoài nói tiếp”.
“Được”.
An Hữu Tây gật đầu.
Tần Long cũng không nhiều lời, trực tiếp đẩy một chiếc xe đạp từ cổng sau của trường tới, đỗ trước mặt An Hữu Tây.
An Hữu Tây khẽ cười, bàn tay nhỏ khẽ dùng sức, ngồi nghiêng người lên yên sau xe đạp.
Tần Long đạp chân một cái, lai An Hữu Tây ra khỏi cổng trường.
Trong khoảnh khắc, nhãn cầu của mọi người như rơi hết xuống.
“Xong rồi, nữ thần của chúng ta lún hố rồi”.
“Tần Long, tao quyết không đội trời chung với mày!”
Những tiếng gầm gừ đầy phẫn uất phát ra từ cổng trường.
Tuy nhiên Tần Long hoàn toàn không nghe thấy.
Chiếc xe đạp vẫn đang lao nhanh.
An Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-than-y/2602484/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.