Chương trước
Chương sau
Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh.
Biên: Bạch Tú Tài.
- Xin chào các vị khách nhân, không biết quý vị muốn dùng gì?
- Có món gì ngon cứ dọn lên đây, bọn ta đang rất đói đây.
Tiểu Hắc không cần xem thực đơn mà phẩy tay ra hiệu cho phục vụ cứ tùy ý. Một đường rong ruổi đến được thành phố Nã Lạc Phỉ Ca gần biên giới, nó cùng với đám người Mộc Bình cũng có phần vừa mệt vừa đói. Mọi người nhất trí tìm một nhà hàng ăn một bữa no rồi tính tiếp, đồng thời cũng thám thính một chút tin tức luôn. Đơn giản bời vì nơi quán ăn trà dư tửu hậu chính là nơi nghe ngóng tốt nhất mà.
Cho dù tu vi đã đạt đến luyện khí tầng hai thì Tiểu Hắc vẫn cần ăn uống như người thường. Chỉ khi nào đạt đến cảnh giới cao hơn thì mới tích cốc được, cho nên luyện khí căn bản vẫn chỉ là tầng lớp thấp nhất, còn rất nhiều hạn chế.
Cầm lấy ly nước lạnh, Mộc Bình một hơi uống cạn rồi nhỏ giọng nói:
- Thật không ngờ chúng ta lại thuận lợi xuyên qua biên giới của Liêu quốc như vậy. Sư đệ, ngươi giả giọng của người Liêu giống thật đấy, chính ta cũng không phát hiện ra có gì khác biệt cả.
- Haha, chỉ là tiểu thủ đoạn thôi. Việc này cũng không có gì khó hiểu. Đại quân liên minh đã đánh chiếm sâu vào phía nam Yên quốc. Họ đang dồn quân vào tiền tuyến, chỉ vài người như chúng ta có lọt qua với họ cũng không quan trọng.
Tiểu Hắc cầm lấy một thứ hạt gì đó trên bàn dùng cho món khai ngắm nghía rồi bỏ vào miệng nhai vừa trả lời Mộc Bình. Với giác quan cực kỳ mạnh mẽ cộng thêm thần thức của Tiểu Hắc thì đám người bọn họ sao có thể bị quân Liêu phát hiện được cơ chứ, đúng là kể chuyện cười rồi.
Còn về giả giọng địa phương Liêu quốc thì chỉ là chuyện nhỏ, pháp thuật Tiểu Hắc còn thi triển được thì giọng nói chỉ là việc cỏn con. Ngay cả bề ngoài nếu muốn nó cũng có thể thay đổi được, chỉ là chiêu trò đó phải tốn linh lực để duy trì. Mà linh lực lại là thứ xa xỉ với người có tu vi thấp như nó, nếu chỉ giả dạng thời gian ngắn thì không thành vấn đề.
- Mùi vị không tệ.
Tiểu Hắc nhai nhai nuốt xuống lại lấy thêm vài hạt nhai ngấu nghiến. Thứ hạt khô cứng có mùi khá nồng này hình như là một loại đặc sản chỉ có ở Liêu Quốc. Với một đứa trẻ lam lũ đói ăn từ nhỏ như Tiểu Hắc thì món này không đến nỗi nhưng với đám người Mộc Bình thì lại tỏ ra không hứng thú mấy. Nếu không phải vì chủ ý của Tiểu Hắc bọn họ cũng không muốn ăn thức ăn của nước Liêu, phải biết nơi đây có rất nhiều độc vật. Lỡ chẳng may ăn phải gì không tốt thì thôi rồi.
Là một nhà hàng bình dân, thực khách trong quán rất đông, tiếng người nói cười khiến cho không gian trở nên rất ồn ào. Người Liêu là dân tộc chuyên du mục, lãnh thổ của họ chỉ có đồng cỏ bao la, còn lại là rừng rậm với độc vật vô số. Chính vì thế nguồn sống chủ yếu của họ là chăn cừu, dê để lấy sữa và thịt.
Rừng rậm thì thôi đi, trừ độc sư ra hầu như chẳng ai bén mảng vào cả. Chỉ trừ khi kẻ đó ngại mệnh mình quá dài rồi. Động vật trong rừng rậm của Liêu quốc cũng rất đặc biệt, chúng không đa dạng như các khu rừng khác nhưng lại toàn hàng hiếm, có thể xem là độc nhất vô nhị. Bởi lẽ để thích nghi với độc vật, chỉ có một số động vật có khả năng kháng độc cao và có thể ăn được độc vật là tồn tại. Điều kiện hà khắc như thế làm sao mà có nhiều chủng loại cho được.
Có vẻ như tin tức về việc quân Liêu bị Trần Khả lừa vào tử cục đánh cho một trận tơi bời vẫn chưa truyền về, hoặc là cao tầng Liêu quốc đã giấu nhẹm đi. Cho nên nhiều thực khách vẫn đang hào hứng nói về việc quân đội của họ tiến sâu thế nào.
Bất ngờ nhất là Tiểu Hắc phát hiện những người trong quán lại có xu thế đứng về hai phía, một là ủng hộ chủ chiến, hai là chủ hòa. Việc này khá là thú vị, bởi lẽ một quốc gia không đồng lòng mà vẫn dám dẫn binh xâm lược thì đúng là đang đùa với lửa rồi.
- Thức ăn của khách nhân đến đây.
Vị bồi bàn bưng một mâm gồm nhiều món nóng hổi dọn lên bàn. Tiểu Hắc mỉm cười lấy ra vài tờ tiền tệ Liêu quốc đặt vào tay của tên bồi rồi nhỏ giọng hỏi:
- Bọn ta buôn bán ở nước ngoài rất lâu mới trở về, thấy mọi người bàn tán tranh luận quá sôi nổi. Không biết vị huynh đệ đây có thể chia sẻ cho chúng ta một chút tin tức không?
Còn có chuyện tốt đến vậy? Gã bồi bàn nhìn mấy tờ bạc hàng thật giá thật trong tay, trong lòng cười như nở hoa. Đời sống người Liêu không mấy sung túc, tuy quân sự họ khiến nhiều người e ngại vì có độc sư trấn thủ. Nhưng đó là e ngại, chứ họ cũng không chủ trương xâm lược nước khác. Bởi vì trừ Yên quốc và Triệu quốc ra thì tiếp giáp Liêu quốc chính là năm nước trong liên minh sáu nước hiện tại.
Vốn năm nước này không mạnh nhưng khi hợp lại cũng đủ để phòng ngự trước sức mạnh của quân Liêu. Liêu quốc cho dù mang dã tâm thì vẫn không dám xuất binh nếu không chắc chắn. Phải biết rằng quan hệ giữa họ và Triệu quốc cũng không ngọt ngào gì. Lỡ mà đưa quân viễn chinh xong lại bị quân Triệu đánh lén thì tiêu tùng ngay.
Do đó, trừ giới cầm quyền và độc sư được cung phụng như vương giả thì người dân Liêu quốc khá là khổ cực. Chính vì lẽ đó mà từ lâu trong nội bộ đất nước đã xảy ra hai luồn tư tưởng trái chiều. Một phe thì luôn muốn gây chiến để giành lấy những miền đất màu mỡ giàu tài nguyên hơn từ các nước lân cận, chính là phe chủ chiến. Một phe lại cho rằng chiến tranh sẽ khiến Liêu quốc lĩnh hậu quả thảm khốc, tốt nhất nên tự nỗ lực phát triển.
Hai luồng tư tưởng này không chỉ xảy ra trong dân chúng mà kể cả quân đội, các nhà cầm quyền hay độc sư cũng bị phân hóa thành hai thế lực. Những năm gần đây diễn ra bệnh dịch khiến cho chăn nuôi bị ảnh hưởng, người dân và chính quyền lại càng nghiên về phe chủ chiến. Khi nhận được lời mời gọi của Trữ gia, cơ hội tốt như thế không thể bỏ lỡ, thế là sau khi biểu quyết thì nước Liêu đã đồng ý sẽ đưa quân tham dự.
- Nghe nói tin chiến thắng truyền về liên tục nên lòng dân rất phấn khởi. Có điều phe chủ hòa vẫn không chịu nhượng bộ cho nên chuyện tranh luận vẫn diễn ra hằng ngày ở khắp nơi.
Phải công nhận tên bồi bàn này khi nhận tiền thì trình bày hết sức nhiệt tình, nói rõ ràng rành mạch mọi nguyên nhân nguồn gốc khiến cho Tiểu Hắc và mọi người cảm thấy hôm nay thu hoạch được thật nhiều. Tiền bỏ ra thật đáng giá nha.
Còn chuyện gã bồi nói dối? Xin lỗi, với nhãn thuật cùng với thần thức cảm nhận thì gần như gã ta không có cơ hội qua mặt Tiểu hắc nhà ta được.
- Tốt lắm, đây là thưởng thêm cho ngươi. Mau, mau, dọn thêm món ăn ngon lên cho ta.
Tiểu Hắc vui vẻ lại thưởng thêm cho tên bồi bàn khiến cho gã ta vô cùng sung sướng, còn hứa hẹn chỉ cần Tiểu Hắc cần gì gã cũng sẽ cố gắng đáp ứng. Sau khi tên bồi rời đi thì Mộc Bình mới khẽ lên tiếng:
- Không ngờ tình hình Liêu quốc lại là như thế. Nếu tin chiến bại truyền về, nhất định sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên rối loạn. Chúng ta có nên nhân cơ hội này...
- Vô dụng thôi, truyền thông vốn dĩ thuộc về kẻ cầm quyền. Họ nói thắng là thắng, người dân sẽ tin những kẻ ngoại lai như chúng ta sao?
Tiểu Hắc lắc đầu đáp. Muốn gây rối loạn lòng dân đâu phải dễ, chí ít thì chỉ vài người là điều không thể. Thậm chí còn có thể khiến cho quân Liêu phát hiện ra có kẻ đang gây rối sẽ cử người đến gây khó dễ cho bọn họ nữa.
- Cứ no bụng đã rồi tính. Món này ăn được, món này cũng ổn...
Vừa cầm đũa lên, Tiểu Hắc liền không ngừng nếm hết món này đến món khác. Do có linh lực để bài độc nên nó không lo lắng gì cả, có thể lấy thân ra thử món ăn trước xem có độc tố nào không.
- Tất cả đều không có vấn đề, mọi người dùng bữa đi.
Ngay cả rượu cũng được pha chế từ một số độc vật đơn giản. Nghe nói ở những nhà hàng cao cấp ở Liêu quốc còn có loại rượu sữa dê được tầng lớp giàu có ưu chuộng, rất đắt đỏ. Tiểu Hắc lấy chén rượu ra uống cạn một hơi.
Cảm giác ư?
Nồng độ mạnh, độc vật pha chế làm cho khi uống vào cả người đều nóng lên. Loại rượu bình thường này rất phù hợp với khí hậu nước Liêu, vốn rất lạnh vào ban đêm.
Vài thực khách thấy Tiểu Hắc còn nhỏ đã có thể uống cạn chén rượu mà không đỏ mặt tí nào thì liền giơ ngón tay cái ra hiệu khâm phục.
Thế gian lại xuất hiện thêm một tiểu tửu quỷ a!
- Sư đệ, không nên uống nhiều, nhớ giữ đầu óc thanh tỉnh.
Mộc Bình cầm chén rượu uống một hớp rồi nhắc nhở. Tiểu Hắc cười nhạt đáp:
- Rượu này đối với đệ không khác nước cất là mấy. Sư huynh cứ yên tâm.
Đều là người học võ cần nhiều năng lượng, món ăn có không quen thuộc thì đám người Mộc Bình vẫn chén sạch sẽ. Ăn uống no say, mọi người lại đi dạo mua một số đồ dùng cần thiết khác.
Bọn họ đang trà trộn vào Liêu quốc thì từ ăn mặc đến những thứ cơ bản cần phải bắt chước theo địa phương để tránh bị phát hiện. Sau khi xong xuôi, tất cả đều không chậm trễ mà một đường di chuyển về phía Độc Oa Nhĩ, thủ đô của Liêu quốc.
Do cơ sở vật chất ở Liêu quốc không thể sánh bằng các nước hiện đại khác cho nên mọi người phải đi dựa vào những chuyến xe khách đông đúc. Trên xe, Tiểu Hắc phát hiện ra không ít người buôn nhỏ mang theo động vật hay các loại thực vật rất lạ mắt.
Qua trò truyện với hành khách trên nhiều chuyến xe, Tiểu Hắc nhận thấy người Liêu cũng không phải gian ác như trong lời đồn đãi. Họ cũng có nhiều người chất phác, chỉ biết lao động quần quật để kiếm miếng cơm cho gia đình nhỏ của mình. Còn cái gì chiến tranh vốn quá cao vời, chỉ là câu truyện của giới cầm quyền mà thôi.
Những hành khách trên xe cũng không ai nghi ngờ gì nhiều. Một đội ngũ có một đứa trẻ, hai thanh niên, một khá trẻ, một tầm ba mươi, ba người lớn tuổi thì có gì kỳ lạ đâu chứ. Ở nước Liêu, họ vẫn duy trì chế độ gia đình chung sống, có khi nhân khẩu lên đến vài chục người cũng không chừng ấy chứ.
Mọi thứ vẫn bình thường cho đến chuyến xe cuối cùng tiến vào thủ đô Liêu quốc. Xe loại năm mươi chỗ, đã chật kín người, Tiểu Hắc lựa chọn vị trí gần cuối để tiện quan sát mọi động tĩnh. Bởi vì hành khách lần này có vài nhân vật khá đặc biệt đáng chú ý.
- Chỉ là một chuyến xe bình dân mà lại xuất hiện không ít cao thủ. Xem ra các nước khác cũng không yên phận hắc hắc.
Trong trang phục của thường dân bá tánh, rất khó để phân biệt cao thủ võ đạo và người thường. Đáng tiếc nhãn thuật của Tiểu Hắc là loại có thể dùng mọi lục, lại không tốn nhiều linh lực. Nếu so sánh với mấy loại radar tân tiến thì mấy công nghệ tự xưng là đột phá cho tương lai kia còn phải xách dép chạy theo dài dài.
Đa phần những cao thủ kia đều chỉ có tu vi hoàng cấp, tu vi đó cũng là khá cao so với những tên mật thám thông thường nhiều rồi. Riêng có một thanh niên và một lão già ngồi một góc kia là nổi bật nhất. Bởi vì anh chàng kia nhìn cũng chỉ khoảng chưa đến ba mươi nhưng đã có tu vi hoàng cấp đỉnh phong. Còn lão già đi cùng lại là địa cấp sơ kỳ, cấp độ mà Tiểu Hắc chỉ mới gặp được vài người đến từ Triệu quốc.
Thanh niên kia suốt chặng đường đều nhắm mắt dưỡng thần, còn lão già cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn thoáng qua hành khách một lần rồi thôi. Khi chạm với ánh mắt của Tiểu Hắc, ông ta liền mỉm cười ôn hòa. Có lẽ với ông ta thì Tiểu Hắc cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường không hơn không kém.
Bên cạnh cặp già trẻ đó thì còn có một cô gái tỏ vẻ nhút nhát, một tên trung niên bụng bự miệng luôn cười gian xảo, một tên bặm trợn xăm mình giống thành phần bất hảo, một cặp vợ chồng mang theo giỏ đồ giống như từ quê lên thành phố bán hàng. Cuối cùng là anh chàng đeo kính ra dáng học giả, trên tay còn cầm một cuốn sách dày cộm.
Một đám cao thủ võ đạo lại đóng vai quần chúng, khung cảnh này cứ cảm thấy sao sao ấy! Tiểu Hắc cũng lười quản chuyện bao đồng, nó lấy ra vài cái bánh ngọt đặc sản của Liêu quốc bắt đầu nhấm nháp để giết thời gian.
Đúng lúc này thì chiếc xe khách bỗng thắng gấp, một tiếng quát lớn vang lên:
- Dừng xe, ai chống cự sẽ giết thẳng tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.