Nhận ra được bản thân đã có phần lỗ mãng, Mộc Bình đưa mắt tỏ ý cảm tạ với sư đệ của mình. 
- Thời gian gấp rút, chúng ta cần phải nhanh chóng vạch ra kế hoạch để kịp thời giải cứu Mạc Kiếm Môn. 
Hướng về phía Phiêu Vũ Khang, Mộc Bình đối với hành động trung nghĩa của ông ta rất tán thưởng nên liền đem vị này coi như người phe mình. Riêng Tương Hoàn ngược lại bị ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu 
Hiểu được tình thế của mình ở lại không ổn, họ Tương cúi đầu xin phép rời khỏi. Mộc Bình không thèm để ý đến gã nên phất tay tùy ý, riêng Tiểu Hắc lại mỉm cười gian xảo ngăn lại. 
- Vị tiểu huynh đệ này, không biết có gì chỉ giáo. 
Vừa nói xong, Tương Hoàn chỉ thấy tên nhóc trước mặt búng tay một cái, một viên đan dược liền chui tọt vào miệng của gã. Hốt hoảng, gã định móc họng để ói ra thì một thanh chủy thủy sắt lạnh đã nằm sẵn trên cổ mình. 
- Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn làm theo lời của ta, nếu không thì không đợi độc dược của viên thuốc phán tán, ta cũng sẽ khiến ngươi đầu lìa khỏi cổ. 
Biết đã đụng phải thiết bản, mồ hôi trên trán Tương Hoàn chảy ào ào. Hóa ra tên tiểu tử bên cạnh vị thiếu gia họ Mộc hóa ra lại là một cao thủ nhất lưu. Hôm nay lão tử ra đường không xem ngày hay sao mà lại gặp phải hai sát tinh vậy chứ. 
Là một kẻ gian xảo, Tương Hoàn không dễ dàng tin tưởng vào lời của Tiểu Hắc. Gã chỉ nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-than-thau/439341/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.