Chương trước
Chương sau
- Tỷ tỷ đó... không đơn giản...
TIểu Hắc nhìn về hướng thiếu nữ biến mất mà thầm than một tiếng. Nó có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, trực giác mách bảo nếu nó thật sự ra tay với nàng ta thì sẽ lành ít dữ nhiều.
"Ngươi cũng nhận ra rồi sao?"
Diệp Thanh Hàn cười nhạt hứng thú hỏi Tiểu Hắc.
- Tuy thần thức của con không thể phát hiện ra người khác ở quanh đây, tuy nhiên từ tỷ tỷ đó con cũng nhìn ra được vài điều. Thứ nhất, cô ta còn quá trẻ mà đã có tu vi hoàng cấp, không phải ngay cả mấy thế gia kia cũng không lấy ra nổi một người hoàng cấp dưới hai mươi hay sao? Huống hồ chi tỷ tỷ kia nhìn sao cũng chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi mà thôi.
- Một thế lực đủ sức tạo ra một thiên tài tu luyện như thế không lẽ lại không có người bảo hộ bên cạnh. E là tu vi của vị ẩn nấp kia quá cao thâm, người đó vẫn âm thầm theo dõi ở khoảng cách xa vượt ra khỏi thần thức của con. Vì có người bảo vệ cường đại nên tỷ tỷ kia không hề biểu lộ sợ hãi gì cả mà còn vui vẻ trêu chọc con nữa. Điều này không phải đã quá rõ ràng rồi ư?
Tiểu Hắc phân tích rành mạch, hợp tình hợp lí. Thần thức của nó dù vượt xa tu sĩ cùng giai bình thường thì vẫn chỉ là tu sĩ luyện khí sơ kỳ, muốn phát hiện ra địch nhân ở khoảng cách vượt quá mười trượng là không thể.
Cơ mà nghĩ đến vị bảo hộ kia trong lòng Tiểu Hắc lại run lên một cái. Nếu nó không biết phân biệt nặng nhẹ mà ra tay với thiếu nữ thì chẳng phải mạng nhỏ đã gặp nguy rồi sao? Mặc dù Ngự Phong Thuật rất lợi hại, có điều cao thủ thâm tàng bất lộ trên đời cũng không ít. Nếu nó cứ mang theo tư tưởng chủ quan thì nhất định sẽ có ngày lật thuyền trong mương. Sự việc vừa rồi chính là hồi chuông cảnh tỉnh Tiểu Hắc, để nó càng thấy áp lực phải không ngừng nâng cao thực lực của mình lên. Vậy thì mạng nhỏ của nó mới không bị uy hiếp gì nữa.
Tâm tính của một người không thể bằng vào trí tuệ mà tăng lên, cần phải có ma luyện và trải nghiệm. Cái Tiểu Hắc thiếu cũng chính ở điểm này, thiếu nữ kia xuất hiện cũng đã giúp nó một tay. Trong Ngộ Đạo Thạch, Diệp Thanh Hàn nhìn ra được thay đổi của đứa đệ tử, lão ta cũng khẽ gật đầu hài lòng. Là một minh sư, lão không muốn can thiệp bảo bọc cho Tiểu Hắc mà chỉ đứng từ xa quan sát, đưa ra lời khuyên khi cần thiết. Chim non tự vượt qua giông bão mới trở thành hùng ưng được.
Trong lúc Tiểu Hắc còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì tiếng la ó của đám thanh thiếu niên hai nhà Trần Liễu bỗng dưng bạo tăng. Xem ra trận so tài giữa Trần Phiêu và Liễu Ngạc đã đến cao trào phân định thắng thua.
Khi Tiểu Hắc quay lại chỗ quan sát thì Liễu Ngạc đã thất bại, gã ta còn đứng không vững, trên người xuất hiện nhiều vết thương. Kẻ giành chiến thắng Trần Phiêu cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, khóe miệng y đang chảy máu, dù thắng cũng là thắng thảm.
Liễu gia không hề thua kém Trần gia quá nhiều nên việc giới trẻ hai gia tộc có thực lực tương đương nhau là chuyện dễ hiểu. Nếu thật sự đánh nhau sinh tử, rất có thể hai người Trần Phiêu và Liễu Ngạc đã đồng quy vu tận. Không ai chiếm được chỗ tốt gì cả.
- Haha, Liễu Ngạc, ngươi cuối cùng vẫn chỉ là bại tướng dưới tay ta.
Trần Phiêu cố gắng nhịn đau cười to. Cảm giác đè lên đầu một thiên tài cùng thế hệ thật sự tuyệt vời giống như thưởng thức một món ăn mỹ vỵ vậy. Nhất là với những thanh niên háo thắng thì việc chứng minh được thực lực của mình là chuyện họ luôn truy cầu, ngay cả nằm mơ cũng nghĩ đến.
- Hừ, thắng một chiêu ba thức thì có gì tự hào. Với khả năng của ngươi mà cũng muốn bước vào thứ hạng trước trăm sao, đúng là si tâm vọng tưởng.
Thua trận không thể thua khí thế, Liễu Ngạc vẫn tỏ ra không phục mà tiếp tục cười mỉa mai châm chọc. Lời của gã không phải không có lý, bản thân gã cũng chỉ là thiên tài ở cấp độ tiểu gia tộc mà đối phương còn vất vả mới thắng được thì trông mong gì đối đầu với các thiên chi kiêu tử thật sự của các đại gia tộc. Ngay cả đấu với thiên tài của trung đẳng gia tộc sợ rằng Trần Phiêu cũng không trụ nổi quá chục hiệp.
- Ngươi muốn chết?
Bị bại tướng của mình diễu cợt, máu nóng trong đầu Trần Phiêu bùng lên, y không suy nghĩ gì mà cầm thanh đao lao đến, ý định muốn lấy mạng Liễu Ngạc.
- Ngạc ca, cẩn thận. Mau chặn tên Trần Phiêu lại.
- Trần Phiêu, ngươi điên rồi. Ngươi dám giết ta thì Liễu gia sẽ không tha cho ngươi đâu.
Liễu Ngạc mặt tái không còn chút máu, gã chỉ muốn nói vài lời để giải tỏa bực dọc thua trận. Không ngờ lại thật sự chọc cho tên họ Trần nổi điên lên. Giờ thi hay rồi, nếu bỏ mạng tại đây thì tương lai tươi sáng của gã sẽ chấm dứt.
May mắn thay, ngay khi Trần Phiêu có thể lao đến vị trí Liễu Ngạc thì bốn bóng người như một tia chớp đã nhảy ra chặn trước người Liễu Ngạc và Trần Phiêu.
- Dừng tay cho ta.
Một trung niên nam tử mặc áo xanh gầm lên. Ông ta có tu vi hoàng cấp hậu kỳ, khi khí lực bộc phát liền chấn trụ đám thanh thiếu niên ngay tức khắc. Sau đó, ông ta ôm quyền với hai trung niên phía đối diện nói:
- Liễu huynh, hồ náo của bọn nhỏ đến đây chấm dứt. Hẹn gặp lại tại đấu giá hội.
- Ta cũng có ý vậy. Hẹn gặp lại, cáo từ Trần huynh.
Hai vị cao thủ của Liễu gia cũng không dông dài, ôm quyền đáp lễ rồi dắt đám con cháu của mình rời đi. Họ cũng không có ý định khiển trách mấy thanh thiếu niên kia, còn ngầm khuyến khích việc này nữa. Có cạnh tranh mới có tiến bộ, chỉ cần không đụng đến mạng người thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.
- Các ngươi thành thật một chút cho lão phu. Gia tộc tốn bao nhiêu tài nguyên bồi dưỡng các ngươi để tương lai trở thành trụ cột của Trần gia. Bọn ta không cần những kẻ hành động ngu ngốc thiếu suy nghĩ, nếu còn tái phạm lần nữa thì đừng trách lão phu vô tình.
Cao thủ hoàng cấp hậu kỳ còn lại của Trần gia trông đã lớn tuổi, tóc bạc trắng xóa. Tiềm lực của lão ta đã cạn, cả đời này trừ khi có cơ duyên nghịch thiên nếu không khó lòng mà đột phá đến huyền cấp. Lão nhìn đám con cháu của mình, giọng điệu trầm thấp răng dạy.
- Đã rõ thưa Hào gia gia.
Tất cả thanh thiếu niên Trần gia đồng thanh đáp lại. Ngay cả Trần Phiêu vừa rồi rất hổ báo cũng ngoan ngoãn như con gà con, bất kính với trưởng bối là hành động cực kỳ ngu ngốc mà không ai muốn phạm phải. Nhất là đối với những trưởng bối có tu vi cao cường trong gia tộc.
- Tốt lắm! Theo tin tức ta lấy được, đợt đấu giá sắp tới sẽ không đơn giản như mọi khi. Sẽ có không ít trung đẳng gia tộc cử người tham gia, các thiên kiêu trẻ tuổi trong gia tộc họ nhiều khả năng cũng nhân cơ hội này ra ngoài lịch lãm. Cho nên các ngươi đừng có mà đi gây chuyện dại dột, kẻo đá phải thiết bản mà hối hận không kịp.
Lão già hài lòng khen một câu rồi tiết lộ một tin tức chấn động làm cho đám thanh thiếu niên giật mình. Bọn họ kẻ thì hưng phấn, kẻ lại trong lòng bất an, đủ loại cảm xúc khác nhau.
Trung đẳng gia tộc, chỉ cách tiểu gia tộc một cấp độ nhưng cái cấp độ đó không phải muốn là có thể san lấp được. Không nói đến tổng thể thực lực của một cái trung đẳng gia tộc đủ để đè bẹp một cái tiểu gia tộc thế nào. Riêng thế hệ trẻ thôi cũng đã cách xa nhau vời vợi rồi.
Ví dụ như Trần Phiêu hay Liễu Nhạc có thể ngạo nghễ xem mình là vô địch đồng lứa trong gia tộc. Chỉ là khi bước ra ngoài Triệu quốc, bọn hắn căn bản chẳng là gì cả, muốn bước vào trăm thứ hạng đầu của Bách Gia Kiêu Tử căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Vì vậy, nếu chẳng may bọn người tiểu gia tộc giao tranh với trung đẳng gia tộc thì dù có bị đánh chết gia tộc của họ cũng chả dám hó hé đi đòi lại công đạo. Công bằng chỉ xảy ra khi hai bên cùng một đẳng cấp, nếu không thì chính là cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua.
- Không nghĩ tới Vũ gia ở Triệu quốc lại là một cái đại gia tộc cực kỳ nổi danh.
Ngồi trong một quán thịt nướng nghi ngút khói, Tiểu Hắc đang tận hưởng một buổi tối một mình. Dạo này cả Mộc gia ai nấy đều chỉ lo tăng cường thực lực, với lo lắng Ẩn Sát lại ra tay nên chỉ có nó một mình ra ngoài dạo chơi.
Lúc đầu, Tiểu Hắc muốn nhờ Diên Thọ tìm hiểu xem có gia tộc họ Vũ nào ở Triệu quốc không. Kết quả Diên quản sự kia không cần suy nghĩ liền trả lời luôn.
Ở Triệu quốc, tiểu gia tộc đông đảo đến hơn cả trăm, trung đẳng gia tộc cũng có đến vài chục. Riêng đại gia tộc lại đếm trên đầu ngón tay. Nghĩ lại thì việc này cũng không có gì khó hiểu, địa cấp cường giả không phải củ cải trắng đầy đường, số lượng cực kỳ ít ỏi. Mà trong đó, Vũ gia được xem là một trong những đại gia tộc mạnh mẽ nhất.
Nghe nói đại lão tổ của Vũ gia chính là một trong những trưởng lão hàng đầu của một tông phái lớn. Gia tộc họ Vũ cũng dựa vào tông môn kia mà phát triển, từ đó Vũ gia từng bước trở thành chúa tể một cõi. Không ít con cháu của gia tộc đều đầu nhập vào tông phái kia, quan hệ giữa Vũ gia và tông môn trở nên khắng khiết bền vững.
Có điều, Vũ gia rất đông con cháu. Ngoại trừ dòng chính ở tổng bộ gia tộc còn có rất nhiều Vũ gia trực hệ phân bố ở nhiều nơi khác nhau ở Triệu quốc. Thực lực của mấy phân gia này cũng lớn nhỏ khác nhau, có trung đẳng gia tộc, cũng có tiểu gia tộc.
Lần này, Vũ gia cũng phái người đến Yên quốc tham gia đấu giá hội. Tuy nhiên, người tham gia là một trung đẳng phân gia, không phải dòng chính. Chỉ có một bán thánh binh khí, không đủ hấp dẫn đối với mấy đại gia tộc có tích lũy từ rất lâu đời. Với lại, trong mắt người nước Triệu, bán thánh binh khí do đại tông sư luyện khí nước họ làm ra mới là tinh phẩm. Còn ở Yên quốc bé nhỏ lạc hậu lại xuất hiện loại binh khí phẩm cấp cao thì đúng là chuyện khó tin, nhiều người còn cho rằng Vạn Kim phân bộ Yên quốc đang muốn thổi phồng quá mức để nâng cao tên tuổi của mình thôi.
Diên Thọ không biết được Vũ gia tham gia đấu giá hội có phải là Vũ gia mà Tiểu Hắc nhắc đến không. Dù Vạn Kim thương hội tài phú khổng lồ, tình báo khắp nơi thì họ cũng chẳng thể theo dõi từng thành viên của mỗi gia tộc được. Chỉ có thể đợi người Vũ gia đến, Tiểu Hắc đích thân dò hỏi một phen.
Khi nghĩ đến biết đâu sẽ gặp lại Vũ Liên tỷ tỷ, Tiểu Hắc lại một trận ấm áp trong lòng. Nó định chuẩn bị một món quà lớn để tặng tỷ tỷ, nhất định tỷ ấy sẽ rất bất ngờ và cảm động.
- Tiểu Hắc lão đệ, không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Đang mơ màng suy nghĩ nên tặng quà gì cho Vũ Liên tỷ tỷ, Tiểu Hắc chợt bị một giọng nói kéo về thực tại.
- Tiểu Cường huynh, không ngờ ở quán ăn nhỏ này cũng gặp được huynh.
Tâm trạng đang tốt nên thái độ của Tiểu Hắc rất hiền hòa, nó vui vẻ xoay người lại đáp lời. Phía sau lưng, Tống Tiểu Cường mập mạp cũng đang cười rất tươi bước đến chào hỏi Tiểu Hắc.
- Haha, lão đệ thật khéo nói đùa, nơi nào có món ngon tại Huyền Kinh đều không qua được pháp nhãn cũa ta. Quán thịt nướng này là gia truyền, tay nghề của ông chủ rất cao. Thường thì muốn nếm được chân chính món thịt nướng ngũ vị danh bất hư truyền của quán cần phải đặt hẹn trước đấy.
Thịt nướng ngũ vị! Nghe cái tên thôi cũng đủ khiến cho Tiểu Hắc nuốt nước bọt ừng ực rồi. Không ngờ chỉ vô tình lựa chọn quán thịt nướng này vì nó cảm thấy mùi thịt tỏa ra rất thơm thôi. Không nghĩ đến bên trong còn có nội tình đến vậy.
- Nào, nào... đến đây Tiểu Hắc lão đệ. Hôm này có dịp chúng ta cùng trò chuyện một chút.
Tiểu Cường tinh ý nhận ra dao động của Tiểu Hắc nên bèn thuận thế lôi kéo một phen. Là một con buôn chính hiệu, hắn ta rất thích kết giao bằng hữu, chỉ cần có bãn lĩnh là được.
Trong mắt Tiểu Cường, Tiểu Hắc không đơn giản chỉ là một đứa bé tầm thường, nhất là khi hắn ta đã moi được không ít tin tức hữu dụng từ trong miệng của Khang Hiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.