Chương trước
Chương sau
- Độc sư... Là độc sư của Liêu quốc?
Ngay khi Diên Thọ vừa nói ra thì Ngọc Bích cũng bất ngờ mở cửa đi vào, cô ta che miệng chấn kinh thốt lên. Ngay sau đó, nhận ra mình đã thất thố, cô ta vội vàng cúi người xin lỗi:
- Thật xin lỗi Diên quản sự, Tiểu Hắc thiếu gia.
- Ngươi nói chính xác, đích thị là độc sư của nước Liêu. Ngươi vào đây có việc gì sao?
Diên Thọ ánh mắt sắc lạnh ngước nhìn Ngọc Bích. Đối với khách nhân như Tiểu Hắc, ông ta sẽ hòa nhã khách khí vô cùng. Ngược lại với thuộc hạ của mình, chỉ cần một hành động gây phật ý cũng khiến cho vị nắm quyền lực cao nhất của Vạn Kim thương hội ở Yên quốc tỏa ra nộ khí.
- Là ... là người của Trần gia và Liễu gia ở Triệu quốc đến, họ muốn trực tiếp nói chuyện với ngài.
Ngọc Bích lắp bắp, mặt hơi tái nhợt lại. Cho dù cô ta là phụ tá đắc lực của Diên Thọ thì mọi việc Ngọc Bích luôn cẩn trọng từng li từng tí. Chỉ cần một sai lầm không đáng rất có thể khiến cho cô ta mất đi địa vị hiện tại của mình, càng không nói đến con đường thăng tiến trong tương lai.
- Bọn người này nhanh chân thật đấy, ta vừa mới phát thông báo ra thì họ đã chạy tới.
Diên Thọ cười nhạt, giọng điệu như đã biết trước lại pha chút khinh thị. Đã từ lâu, phân bộ tại Yên quốc của ông ta đều không được các thế lực chú ý do không lấy ra được những vật phẩm áp trục đỉnh cấp. Do đó, các thế gia lớn trên thế giới có cử người đến cũng đều khá ung dung, có kẻ đến sát ngày mới xuất hiện.
Lần này, tin mật được truyền ra, bán cấp binh khí, đan dược hoàng cấp phẩm cấp siêu hạng như một miếng mồi ngon béo bở. Những gia tộc và thế lực cỡ trung chắc chắn sẽ bị kích động mạnh mẽ, bằng chứng là một gia tộc đã sớm có mặt. Trong khi buổi đấu giá vẫn còn hai tuần nữa mới diễn ra.
- Ngươi bảo với người hai gia tộc Trần, Liễu, ta đang bận tiếp khách quý. Kêu họ ngồi đợi một lúc đi.
Diên Thọ vung tay phân phó. Đã lâu rồi ông ta không cảm giác được mình uy quang đến thế. Không phải bọn thế gia các ngươi rất kiêu ngạo sao? Bây giờ cũng phải cầu cạnh ta để đi cửa sau đấy thôi.
- Vâng
Nhẹ giọng ngọt ngào trả lời, Ngọc Bích cúi đầu chậm rãi lui ra khỏi phòng. Ánh mắt cô ta như có như không liếc nhìn Tiểu Hắc, đáng tiếc kết quả vẫn không có tí khả quan nào.
"Cô ả này lại muốn làm gì đây? Nháy mắt với tiểu hài tử là ý gì?"
Tiểu Hắc mặc kệ cô ta, nó chỉ quan tâm đến thông tin về độc sư mà Diên Thọ đang nói đến.
- Diên quản sự, độc sư rất lợi hại hay sao mà khiến cho mọi người nghe thấy kinh hoảng đến thế?
- Tiểu Hắc thiếu gia, cậu chưa từng rời khỏi Yên quốc nên có nhiều chuyện không biết. Độc sư là một chức nghiệp đặc thù của Liêu quốc, thật sự vô cùng đáng sợ. Bản lĩnh dùng độc của bọn họ đã đạt đến trình độ khủng bố, có thể nhẹ nhàng độc chết cả một đội quân vạn người trong chớp mắt. Chẳng những thế, độc dược do độc sư chế tác ra chỉ có họ mới biết cách hóa giải, người thường dính phải thì chỉ có vô phương cứu chữa.
Đối với độc sư, Diên Thọ tỏ ra rất hiểu biết. nhiều cao thủ nội khí đối đầu với độc sư cũng lành ít dữ nhiều. Bởi vậy, hung danh của độc sư đã trở thành một tồn tại đáng sợ bậc nhất trên thế giới. Suy cho cùng thì dù có tu vi mạnh mẽ đến mấy con người cũng không thể nào miễn nhiễm đối với độc tố được. Dĩ nhiên, tu tiên giả như Tiểu Hắc lại là một trường hợp đặc biệt hiếm hoi.
- Độc Sư quả thật khiến ai nghe thấy cũng phải chạy xa mấy dặm. Nhưng cái gì cũng có khiếm khuyết, người chuyên dùng độc thì sẽ bị độc cắn trả. Cho nên thọ mệnh của độc sư thường rất ngắn, có người chỉ vừa mười tám đôi mươi đã chết trẻ chỉ vì lấy thân thử độc. Vì nguyên nhân đó, độc sư chỉ quanh quẩn bên trong Liêu quốc, rất hiếm khi xuất hiện ở nơi khác.
Diên Thọ càng nói càng hăng say, Tiểu Hắc vừa nghe vừa âm thầm nhíu mày. Đụng đến Trữ gia, lão ta tiết kiệm từng chữ, còn nhắc đến Ẩn Sát thì đối phương cứ như hận không thể đem hết tim gan ra giải bày. Cái gì mà khách quý không tiết lộ đây à? Tiểu Hắc cảm giác tên quản sự này cố ý mà còn cố ý một cách lộ liễu.
"Vừa giống như ném cho ta một cái ân tình lại vừa muốn dò xét nông sâu của ta sao?"
Khóe miệng Tiểu Hắc khẽ nhếch lên, nó vừa nhìn đã nhìn thấy ra được ý đồ của họ Diên. Xem chừng mối quan hệ giữa Ẩn Sát và Vạn Kim thương hội cũng không quá tốt đẹp. Có điều, Ẩn Sát và Tiểu Hắc đang ở hai đầu chiến tuyến, cho nên phần thông tin này dù ý đồ ra sao thì nó cũng đã lĩnh nhận.
Sau khi nói về tam đại sát thủ, Diên Thọ cũng không có ý tiết lộ thêm điều gì. Khuôn mặt của ông ta biểu hiện rất rõ rằng nếu muốn biết thêm thì cứ trả phí, bảo đảm quý khách sẽ hài lòng. Xui cho vị quản sự nhỏ bé, Tiểu Hắc keo kiệt vẫn bình chân như vại, ý định ném ra một xu cũng chẳng có.
Nhìn thấy cảnh này, Diên Thọ thờ dài rồi khách khí nói:
- Tiểu Hắc thiếu gia còn trẻ nhưng định lực lại hơn hẳn người thường.
Nhún vai một cái, Tiểu Hắc không trả lời. Kỳ thực nếu thực lực của nó đủ để tiêu diệt cả tổ chức Ẩn Sát thì nó sẽ không ngại việc bỏ tiền ra mua lấy tin tức về tọa lạc tổng bộ của kẻ địch. Hiện tại, nó không tự tin đủ sức đánh nhau với huyền cấp thì có tin tức cũng vô dụng.
Với lại, nếu giá trị mấy thông tin thuộc về dạng tối quan trọng này giá trị chắc chắn là một con số khổng lồ. Vạn Kim thương hội là nơi kinh doanh, không phải nhà từ thiện, bọn họ chắc chắn sẽ giở công phu sư tử ngoạm ra. Vì thế, tốt nhất là cứ dùng hư chiêu đối hữu chiêu.
Tiểu Hắc tin tưởng trong tương lai, nó sẽ càng có lợi thế hơn trong việc đàm phán với Diên Thọ. Lợi ích mà nó đạt được sẽ lớn hơn nhiều so với bây giờ.
Để chuyển dời chủ đề sang chuyện khác, Tiểu Hắc giả vờ hỏi:
- Diên quản sự, Trần gia và Liễu gia kia là gia tộc thế nào?
- Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hai tiểu gia tộc ở Triệu quốc mà thôi.
Diên Thọ hừ nhẹ tỏ vẻ khinh thường không che giấu. Thấy vậy, Tiểu Hắc khó hiểu thắc mắc:
- Chỉ là tiểu gia tộc mà lại chỉ đích danh Diên quản sự?
Thông thường, những tiểu gia tộc ngay cả muốn gặp mặt Ngọc Bích còn không dễ. Nói gì đến Diên Thọ là chủ quản cả một phân bộ đấu giá to lớn đầy quyền uy.
- Tiểu Hắc thiếu gia có chỗ không hiểu, tiểu gia tộc nhập thế ở Triệu quốc đều có hoàng cấp cao thủ trong gia tộc. Không phải cái dạng có một, hai người thủ hộ đâu.
Diên Thọ lắc đầu giải thích. Ở Yên quốc, một đại gia tộc như Mộc gia lúc trước cũng chỉ có mỗi Văn Vô Úy là hoàng cấp cao thủ. Nhìn qua Triệu quốc, chỉ tiểu gia tộc thôi cũng có không ít hoàng cấp, mà còn là tộc nhân của họ chứ không phải dùng tiền để chiêu mộ.
Hít vào một hơi, Tiểu Hắc tỏ vẻ ngạc nhiên. Vốn nó cho rằng dù Triệu quốc mạnh mẽ cũng không đến nỗi quá vượt trội so với Yên quốc đi. Kết quả lại là hai bên căn bản không cùng đẳng cấp. Một tiểu gia tộc đã khủng bố như thế...
- Vậy trung đẳng gia tộc, đại gia tộc chắc hẳn sẽ có huyền cấp, địa cấp cao thủ đi.
Thở ra một hơi, Tiểu Hắc nhanh chóng bình tâm lại hỏi. Biểu hiện của nó khiến Diên Thọ lần nữa thầm thán phục, nếu đổi lại là kẻ khác sẽ không dễ dàng hồi phục tâm lí nhanh như thế được. Ông ta mỉm cười đáp:
- Trung đẳng gia tộc quả thực có huyền cấp cao thủ, còn địa cấp cường giả chính là tiêu chí phân định đại gia tộc. Bên trong từng phân cấp cũng mạnh yếu khác nhau. Ví dụ như Trần gia, hoàng cấp hậu kỳ có đến tận vài người nên trong tiểu gia tộc họ thuộc vào loại mạnh nhất.
Gật đầu ra vẻ đã hiểu, Tiểu Hắc nhìn ra điểm không hợp lí hỏi:
- Trần gia chỉ có hoàng cấp hậu kỳ vẫn chưa đủ phân lượng để ra vẻ.
Hoàng cấp hậu kỳ thì sao chứ? Phân bộ của Diên Thọ thiếu hoàng cấp ư? Ngay cả huyền cấp còn có vài người, chí ít Tiểu Hắc đã biết hai gã trưởng lão nghèo xơ xác kia.
Hiểu ý của Tiểu Hắc, Diên Thọ cười mỉa mai tiếp tục giải thích:
- Đó là tâm lý thượng đẳng, Triệu quốc là cái nôi của Chân Võ Môn, là nơi võ học phồn thịnh nhất. Những kẻ xuất thân Triệu quốc đều tự cho bản thân cao hơn người khác một bậc, cho dù cùng tu vi họ cũng không xem ra gì. Thật ra thì võ công lưu truyền ở Triệu quốc cao thâm hơn so với ở các nước khác nhưng giang hồ thiếu gì kỳ nhân dị sĩ. Chỉ có chút ưu thế đó mà họ nghĩ mình đã vô địch rồi sao. Đúng là nực cười.
Vấn đề này thì Tiểu Hắc nhận thức rất rõ ràng. Nó từng đứng ở vị trí thấp nhất ở xã hội, đứng nhìn lên những kẻ có địa vị cao hơn mình. Có rất nhiều người vốn chẳng có gì nhưng lại có gắng chạy theo những ánh sáng thành thị giả tạo.
Tâm nhí chúng sinh chính là như vậy đấy. Họ luôn cảm thấy mình có liên quan đến cái gì đó cao quý thì giá trị họ sẽ thăng hoa. Đáng tiếc, một con vịt mặc vào một bộ áo đẹp liệu có hóa thành thiên nga?
Nếu đơn giản vậy thì tại sao thiên nga lại được người ta ngưỡng mộ. Thôi thì cứ đi ngủ đi, trong mơ cái gì lại chẳng dễ dàng đúng không nào?
Càng tự thôi miên bản thân thì càng đánh mất chính mình. Khi đánh nhau, cái danh xuất thân Triệu quốc có giúp ngươi lợi hại hơn tí nào sao? Thật xin lỗi, hình như là không có.
Vì lẽ đó nên Diên Thọ cảm giác chán ghét đám gia tộc kia. Rõ là ngươi không có gì hơn người mà lại ra vẻ trước mặt người có thực lực hơn. Tiểu Hắc không ngờ kiểu ứng xử thiếu EQ vẫn luôn tồn tại trong xã hội loài người. Đúng là nhân sinh muôn màu, vô tri ắt vong!
- Lần đấu giá hội sắp tới, các thế lực thông qua quan hệ của mình đã sớm biết sẽ có những vật phẩm giá trị cực cao. Do đó, từ sớm họ đã cho người chạy đến, muốn dựa vào cửa sau để tìm lợi thế cho mình.
Càng nói Diên Thọ càng cười đậm hơn. Cuối cùng ông ta cười ha hả nói:
- Chỉ có những tiểu gia tộc mới lo lắng vội vã có mặt thật sớm. Bọn họ không hiểu là dù cố gắng mấy thì họ cũng không thể tranh lại những gia tộc lớn được.
Tại sao gia tộc lớn không cử người đến sớm? Đơn giản là vì với quan hệ và tài lực thì họ đã sớm nắm chắc mọi thứ rồi, còn cần phải làm màu sao? Chỉ có những gia tộc không đủ tầm cỡ mới phải lo trước lo sau thôi.
Đấu giá chưa bắt đầu đã có chênh lệch lớn như thế thì mấy tiểu gia tộc muốn đấu bằng gì?
Đại khái hiểu được tình hình, Tiểu Hắc cảm thấy có chút hứng thú với cao thủ Triệu quốc. Nghe danh đã lâu, nó vẫn chưa tận mắt chứng kiến thực tài của họ.
- Đám thanh thiếu niên tộc nhân của Trần Liễu hai gia tộc đang ở sảnh chung dành cho khách quý. Tiểu Hắc thiếu gia có gì xin nhẹ tay giúp, dù sao thì họ cũng là khách nhân của thương hội.
Biết được ý định của Tiểu Hắc, Diên Thọ không hề ngăn cản mà chỉ muốn đối phương có chừng mực. Nếu xảy ra mâu thuẫn dẫn đến thương vong thì danh tiếng Vạn Kim sẽ bị ảnh hưởng. Còn việc Tiểu Hắc bị lật thuyền với đám tộc nhân trẻ tuổi Trần gia ư? Các ngươi cũng nghĩ nhiều rồi, ngay cả hoàng cấp hậu kỳ còn không làm gì được tiểu tử đó. Một đám trẻ ranh thì làm gì được cơ chứ.
Thật ra Diên Thọ đã quá lo xa, Tiểu Hắc không phải mấy tên máu nóng trẻ trâu thích gây chuyện. Nó chỉ tò mò muốn xem thử võ công của thế gia Triệu quốc lợi hại đến cỡ nào? Nếu so với Vô Danh kiếm pháp của Mộc Bình thì sẽ thế nào thôi.
Dạo bước đến khu sảnh lớn, Tiểu Hắc đã thấy hai nhóm thanh niên nam nữ đang cười đùa với nhau. Ngoài ra còn có một số ít nhân vật khác ngồi theo cặp hoặc đơn lẻ ở những góc khác nhau. Không gian nơi đây chỉ là phòng chờ chung nhưng hoàn toàn đủ sức chứa hơn trăm người, trang trí rộng rãi thoải mái.
Trông thấy Tiểu Hắc, đa số mọi người đều chỉ đưa mắt liếc nhìn thoáng qua. Một đứa trẻ nhìn chưa đến mười tuổi đầu thì có gì đáng quan tâm cơ chứ. Ai cũng cho rằng nó chỉ là con cháu của vị khách nào đó.
Tình huống này Tiểu Hắc rất hài lòng, nó cười nhạt rồi đến một chỗ ngồi để thuận tiện quan sát. Với nhãn lực và thính lực hiện tại, nó không cần phải theo dõi kẻ khác ở khoảng cách gần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.